Chương 4

04

Edit: Tiểu Đậu Đậu

Nàng bắt mạch cho hoàng đế.

Hoàng đế khẩn trương hỏi: “Thần y, như thế nào?”

Nàng nói: “Bệ hạ yên tâm, qua một tháng nữa sẽ khỏi hẳn.”

Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, lại khen nàng một trận. Nàng nhìn sắc mặt hoàng đế, hai tháng ngắn ngủn, trạng thái tinh thần của hoàng đế đã khôi phục tám phần. Hình như hoàng đế nhớ tới cái gì, lại nói: “Nhưng mà gần đây đầu trẫm luôn choáng váng, Tô thần y, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Nàng nói: “Bệ hạ không cần lo lắng, đây là việc bình thường.”

Lúc này, có cung nhân tiến vào, uốn gối hành lễ, nói: “Bệ hạ, Thẩm tướng muốn gặp.”

Vừa nghe thấy hai chữ “Thẩm tướng” này, lập tức nàng cau mày.

Ngày đó nàng đi vùng ngoại ô với Thẩm Triệt, nhưng nàng không tìm được một chút dấu vết nào ở vùng ngoại ô. Mà Thẩm Triệt thật sự đi làm việc. Ban đầu nàng còn tưởng Thẩm Triệt là lạt mềm buộc chặt.

Lại nói tiếp, trừ những té ngã trong tình yêu ra, nàng có chút không tốt.

Hơn mười năm nay, người khuynh mộ* nàng quá nhiều, mà bây giờ rất khó có một người không khuynh mộ màng.

* (*) ý chỉ ngưỡng mộ, hâm mộ, tôn thờ, sùng bái

Mà nàng ngược lại bắt đầu để ý đến hắn.

Nghĩ đến Thẩm Triệt sắp đi vào, tâm nàng vậy mà có vài phần chờ mong và khẩn trương. Nhưng may mắn là nàng luyện một khuôn mặt lạnh lùng, bất cứ lúc nào chỗ nào đều có thể che giấu tâm tình thật của mình.

Chỉ một lát, Thẩm Triệt liền xuất hiện trước mặt nàng và hoàng đế.

Sau khi hắn hành lễ xong, thì tươi cười thân thiết gọi nàng một tiếng “Tô thần y”.

Không hiểu sao, nàng có chút không tự nhiên. Nàng thuận miệng trả lời, lại trương giương mặt lạnh ra, nâng cằm, nói: “Bệ hạ, dân nữ cáo lui.” Sau khi rời khỏi tẩm, nàng liền trở lại phòng.

Nàng đi lại một thau đồng.

Cổ trùng bên trong phát ra tiếng tư tư tư, nàng đếm đếm, có mười con. Gần đây té ngã hơi nhiều, cổ trùng ăn ký ức dùng hơi nhiều, vì để phòng ngừa vạn nhất, nàng quyết định nuôi thêm mất con.

Nàng cẩn thận quan sát một lúc, xác định cổ trùng đã lớn, liền để tất cả vào bên hông.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy không thích hợp, sờ bên hông, lấy ra một cái khăn, bên trên thêu một đóa mẫu đơn. Nàng hơi sửng sốt, mất một lúc lâu mới nhớ đây là khăn của Thẩm Triệt.

Đúng rồi, lần trước nàng dùng xong liền tiện tay cất, cũng quên trả cho hắn.

Nghĩ đến gương mặt của Thẩm Triệt, lại nhớ tới hắn luôn cố ý hoặc vô tình mà lộ ra thần sắc ôn nhu, nàng không khỏi nuốt nước miếng. Nàng an ủi bản thân nói: Đúng vậy, thực sắc tính dã, nàng chắc chắn để ý Thẩm Triệt là vì hắn lớn lên đẹp, so với những nam tử Nam Cương còn đẹp hơn.

Nàng gặp Thẩm Triệt ở Ngự Hoa Viên.

Thẩm Triệt nhìn thấy nàng, từ thần sắc của hắn, hình như hơi kinh ngạc. Hắn nói: “Tô thần y sao lại đi đến đây? Là đến ngắm hoa sao? Hôm nay mẫu đơn nở rất đẹp.”

Hắn hái một đoá mẫu đơn màu đỏ sẫm.

Hương thơm bay tới mũi, một bàn tay cầm đoá mẫu đơn xuất hiện trước mặt nàng, giọng nói ôn nhu của Thẩm Triệt truyền đến, nói: “Tặng nàng.” Lòng nàng như nai con chạy. Ban đầu cho rằng mẫu đơn diễm tục giờ nàng lại cảm thấy mẫu đơn cũng không tệ, ung dung hoa quý, quả thực nở rất đẹp. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Triệt lại nói: “Lấy đoá hoa này đa tạ nàng đã cứu A Tiên.”

Đúng rồi, sao nàng lại quên.

Thẩm Triệt đã có người trong lòng.

Đưa hoa việc này, không phải ý nàng nghĩ. Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta không thích mẫu đơn.” Nàng lấy khăn hoa mẫu đơn ra, nói: “Trả lại ngươi.” Dứt lời, liền quay đầu đi khỏi.

“Bịch” một tiếng, chân nàng lảo đảo, nàng cho rằng nàng sẽ ngã nữa. Không ngờ thứ nghênh đón nàng không phải mặt đất quen thuộc, mà là cánh tay lạnh lẽo của Thẩm Triệt. Nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi nàng phản ứng lại thì, Thẩm Triệt đã ôm chặt nàng.

Thẩm Triệt than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Sao lại té rồi?”

Trái tim trong ngực sắp nhảy ra ngoài, trên mặt cũng đỏ ửng. Theo bản năng nàng duỗi tay qua bên hông, nhưng ngay sau đó, nàng thu tay lại.

Nàng…… Không muốn quên hắn.

Nàng vội vàng đẩy Thẩm Triệt ra, chạy trối chết.

Sau khi trở về phòng, nàng thở mạnh từng hơi.

Nhìn khuôn mặt thẹn thùng của nữ tử trong gương đồng, hoàn toàn không giống nàng trước kia. Nàng biết nàng động tâm với Thẩm Triệt, nhưng nàng cũng biết nàng không thể động tâm với Thẩm Triệt.

Hắn là Tể tướng Lan quốc, là trung thần của hoàng đế.

Mà nàng là cổ nữ Nam Cương, cổ trên người hoàng đế là nàng hạ. Lần này nàng tiến cung không phải chẩn trị cho hoàng đế, mà là tới xem hoàng đế đã chết chưa, nếu chưa chết thì đâm thêm một đao.