Chương 4: Mặt dày theo đuổi hai năm

Hoa Dương lại gần, "Nghe nói em từ chức, nếu không thử nghĩ đến việc đổi nghề, đến phòng làm việc của tụi anh là được."

Hề Mạn cười: "Em rất hài lòng với công việc hiện tại, tạm thời không có ý định đổi nghề."

"Vậy sao em lại từ chức?"

"Không hài lòng với ông chủ nên quyết định thay đổi ông chủ."

"..."

Không khí trong phòng làm việc tẻ nhạt hai giây, Hoa Dương bị cô chọc cười: "Lại nói tiếp anh còn rất tò mò, nếu em đã học tài chính thì tại sao không dứt khoát vào Bạc Thương, ở bên cạnh Thẩm Ôn giúp anh ta không tốt sao?"

Hề Mạn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Anh Ba đã rất chăm sóc em rồi, em cảm thấy công việc và cuộc sống vẫn nên tách ra thì tốt hơn, không thể mọi chuyện đều dựa vào anh ấy. Hơn nữa nếu em đến công ty của anh ấy, sau này ở nhà cũng tán ngẫu chuyện công việc, vậy thì không có ý nghĩa gì?"

Dừng lại một lát, ánh mắt cô tràn đầy khát khao, "Nhà mà, vẫn phải ấm áp một chút, không thể lạnh như băng."

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài vang lên một chuỗi giày cao gót kèm theo tiếng thiếu nữ kinh hô: "Má ơi, khuôn mặt kia cũng quá đẹp trai!"

Hề Mạn ngước mắt, chống má nhìn Thẩm Tịch Dao khoan thai đến chậm: "Em cuối cùng cũng tới rồi, mới sáng sớm mà nói mớ gì vậy?"

"Là nói thật." Thẩm Tịch Dao dán tới, "Chị Mạn Mạn, vừa rồi bên ngoài có một người, cực kỳ đẹp trai!"

Nhìn vẻ mặt mê trai của cô, Hoa Dương mỉm cười: "Rốt cuộc là đẹp trai bao nhiêu, bộ dáng em như chưa từng trải đời."

Thẩm Tịch Dao kiêu ngạo hất cằm: "Chuyện đời em đương nhiên đã gặp qua, em có nhiều anh họ như vậy, hơn nữa anh ruột Thẩm Ôn của em, mỗi người đều đẹp trai, em tự nhận là có sức miễn dịch với người đẹp bình thường."

Chuyển đề tài, âm lượng của cô bất giác tăng lên, "Nhưng cái người vừa rồi, nhan sắc thật sự rất đỉnh!"

Hoa Dương đang muốn nói tiếp, đột nhiên phản ứng lại cái gì, hỏi cô: "Em nhìn thấy ở đâu?"

Thẩm Tịch Dao chỉ về phía sau: "Ngay tại đầu cầu thang. A, hình như anh ấy từ lầu hai đi xuống, khuôn mặt kia lạ lạ, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Hoa Dương quay đầu nhìn ra ngoài: "Người nọ đâu rồi?"

"Đi rồi, lái xe thể thao đi, xe thể thao của anh ấy cũng rất đẹp!"

Hoa Dương chạy ra ngoài nhìn một vòng, quay lại, lấy điện thoại gọi: "Cậu đi đâu rồi, đã nói buổi trưa ở lại ăn cơm mà?"

"Được rồi, dù sao sau này cậu sẽ ở lại Lan Thành, có rất nhiều cơ hội gặp mặt."



Thẩm Tịch Dao đi lấy hai ly cà phê, một ly đưa cho Hề Mạn, quay đầu hỏi Hoa Dương: "Anh à, ở Lan Thành người có thể lái được loại xe thể thao này có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh ấy là ai vậy?"

Hoa Dương cất điện thoại vào túi: "Cậu ta tên Giản Chước Bạch."

Hề Mạn bỗng dưng ngước mắt lên, ngón tay trắng nõn cầm ly cà phê thu lại.

Đã lâu không nghe thấy cái tên này, cô chợt hoài nghi mình nghe nhầm.

"Họ Giản à." Ngón tay Thẩm Tịch Dao tùy ý búng lên vách tách cà phê, "Có quan hệ gì với chủ tịch tập đoàn Giản Trì— Giản Quý Bạch không?"

Hoa Dương giới thiệu đơn giản: "Mấy năm nay cậu ấy luôn học ở nước ngoài, thuận tiện phụ trách nghiệp vụ của tập đoàn Giản Trì ở nước ngoài, bây giờ về nước, có thể phải giúp anh cậu ấy tiếp nhận sản nghiệp trong nước."

Thẩm Tịch Dao nhìn về phía Hề Mạn: "Anh em phụ trách mảng chữa bệnh ở Bạc Thương, làm ăn thường cạnh tranh với tập đoàn Giản Trì, hiện giờ Giản gia có thêm người giúp đỡ, không biết có ảnh hưởng gì đến anh em không."

Hề Mạn không nói tiếp, hơi cà phê bốc lên che khuất cảm xúc khác thường trong mắt cô.

Thẩm Tịch Dao lại hỏi: "Anh Dương, hai người hình như rất thân quen, anh cảm thấy anh ấy thế nào?"