Chương 32: Trở Về Hoàng Tuyền

Duyên đã tận, tình vẫn chưa tận

Một kiếp vì chàng khắc tình vào cốt

Ngàn kiếp nữa dù luân hồi vẫn tiếp

Nguyện có ta vẫn tiếp nối nghiệt duyên.

Địa phủ.

"Diêm vương cuối cùng người cũng trở về à, đã gần cả ngàn năm rồi còn gì"

Một người cao lớn mắt to mày rậm ngũ quan nhìn có chút dữ tợn đang mếu máo khóc không ra nước mắt với một nam tử đang ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt thâm trầm đầy mê hoặc, hắn nhìn từ trên xuống dưới là dáng vẻ oai nghiêm cộng với khuôn mặt tuấn mỹ như bạch ngọc tạc ra ấy, chẳng ai ngờ đến hắn lại là diêm vương cai quản cỏi u minh.

Không thốt ra lời nào hắn chỉ lẳng lặng ngồi đấy chìm trong những dòng suy nghĩ của mình, phán quan đứng bên cạnh cũng tót mồ hôi hột không dám hó hé.

"Hu..hu diêm vương sao người không nói gì à."

"Im miệng"

Chợt một giọng nói lạnh tanh vang lên làm cả hai đều run sợ, phán quan lấy khểu tay đẩy nhẹ người bên cạnh nhỏ giọng.

"Hắc diện ngươi đừng nói nữa.., ngươi muốn cả hai cùng chết hả"(hắc diện chính là diêm vương thay thế lúc trước)

"Hừ..ta biết rồi"(lí nhí)

"Phán quan.."

"Dạ..dạ diêm vương đại nhân.."

Khi nghe đến tên phán quan đã co rúm hết cả mình, đưa mắt nhìn vị diêm vương băng lãnh trong mình lúc nào cũng có hỏa dược của mình, trong lòng đã thầm rơi lệ.

"Sổ sinh tử!"

"Dạ..dạ đây đại nhân"

Đưa tay cầm lấy sổ sinh tử, hắn lập lập,mặt đâm chiêu, mày bỗng nhíu chặt.

===================

Qua quỷ môn quan ta lại bước trên con đường hoàng tuyền dài đằng đẳng, nhìn màu sắc đỏ rực hai bên đường tâm ta lại nhộn lên một cảm xúc lạ thường có lẽ vì lúc trước ngày nào ta cũng thấy chúng nên sinh lòng yêu mến, đưa tay sờ lên cánh hoa bỉ ngạn, ta tự hỏi giờ phải chăng chàng đang ở bên kia cầu nại hà chờ ta, nghĩ xong ta cảm thấy rất phấn chấn nên nhanh chân đi nhanh đến đấy.

"Lại là ngươi nữa sao?"

Nghe cũng biết đó là tiếng của mạnh bà, bà ấy chắc cũng không ngờ lại gặp lại người phiền phức như ta, ta ngó quanh xem có hình bóng quen thuộc của chàng không, khi đã xác định không có, ta nhanh bước đến bên mạnh bà gấp giọng hỏi.

"Mạnh bà, bà có thấy một nam tử tuấn tú nào đi ngang đây không? chàng mặc một thân lam y, chàng nhìn rất thuận mắt, bà thấy không?"

Hơi nhướng mày vì câu hỏi luông tuồng của ta, mạnh bà vội lắc đầu.

"Không thấy à! Kẻ đi qua đây đa số đều xấu xí, gớm ghiếc, chẳng ai là tuấn mỹ cả đâu"

Có một chút thất vọng, không thể nào chẳng lẽ chàng đã thăng thiên rồi, chàng bỏ mặc ta ở cỏi u minh này hay sao, thấy ta có vẻ thất thần khổ sổ mạnh bà lại thở dài ngao ngán.

"Tưởng ngươi lần này sẽ sống bình yên hạnh phúc...ai mà ngờ..."

Ta mệt mỏi tìm đại một gốc khuất rồi thu mình ngồi gục đầu bó gối, vậy là ta và chàng mãi mãi không duyên rồi, sẽ không có ngày tương phùng nữa.

"E..hen..này Tương Nhi cô nương, diêm vương muốn gặp cô à"

Biết là tiếng phán quan nên ta không muốn ngẩn mặt lên, ta tùy ý đáp đại.

"Không gặp.."

Phán quan trán đã rịnh mồ hôi, nếu vị tổ tông này mà không chịu đến gặp diêm vương thì khác nào đem hắn ra xử chém, hắn hạ thấp giọng.

"Tương Nhi cô nương..cô mau theo ta gặp diêm vương đã.."

"Lần này thì hết rồi, chàng đã phi thăng rồi, sư phụ đã bỏ ta thật rồi.."

Ta bỗng mếu máo như một đứa trẻ to xác, phán quan giật mình vội đỡ ta dậy giọng như cầu xin.

"Tương Nhi cô nương làm ơn hãy theo ta đi gặp diêm vương đại nhân nếu không ta sẽ tiêu mất.."

"Phải đó, diêm vương đã triệu hồi thì ngươi nên đi mau, diêm vương lần này trở về ta thấy địa phủ sắp vào trật tự trở lại rồi"

Thấy vẻ mặt khó xử của phán quan, ta cũng gặp diêm vương hai lần rồi, thấy ổng cũng khó thật à, nên liền gật đầu đồng ý, tội cho phán quan, ông ấy đã vui muốn khóc ra mặt ấy chứ.

Theo bước phán quan ta nghĩ ông ấy sẽ dẫn ta đến điện diêm la mới đúng, ông ấy đang là dẫn ta đi đâu đây, ta hồ nghi, bước vào cánh cổng của một cung điện nguy nga rộng lớn, ta còn tưởng mình đang nhầm nữa chứ, địa phủ còn có những nơi thế nào ư, ta tự hỏi và kết thúc câu hỏi là ta đã bị bỏ lại một căn phòng hoa lệ, ta hơn ngẩn ra vì nó chẳng khác hoàng cung Hán quốc là bao.

"Lại trở về đây lần nữa à!"

Giọng nói vang lên làm ta giật mình, sau khi ý thức được chủ nhân của giọng nói đó, ta nhẹ đáp trả.

"Đúng! thưa diêm vương.."

"Tại sao? Rõ ràng dương thọ ngươi chưa dứt"

"Tướng công ta đã chết, ta không muốn một mình trên thế gian, ta muốn được ở bên chàng dù là đâu chăng nữa.."

Ta bình thản trả lời không chút e ngại, nhưng diêm vương không hiểu sao lại im lặng một thời gian khá dài, đến khi sự im lặng đáng sợ đó làm ta có chút nhíu mày thì người lại lên tiếng.

"Hắn đã phi thăng thành tiên rồi, ngươi đã phí tâm vô ích.."

Mắt ta nhòa đi khi nghe đến câu ấy, ta và chàng yêu nhau đến thế, rõ ràng chàng đã tu hành gần cả ngàn năm mà vẫn không phi thăng vậy mà lần này khi hứa hẹn cùng ta chàng lại thành tiên, ta thật không muốn tin chút nào.

"Hơi...khóc cũng vô dụng thôi, hay ngươi muốn trở thành diêm vương phu nhân.."

Vừa dứt câu ta lại nghe diêm vương la hoảng một tiếng.

"Ái..."

"Ta...ta nói đùa thôi.."(lấp bắp)

"Thật..ra diêm vương gọi ta đến đây để làm gì?"(ta thắc mắc)

"Ừm..này Nhạc Tương, thật ra ta thấy ngươi rất tốt, rất thích hợp ở bên cạnh ta, cùng ta cai quản u minh, nên người hãy đồng ý làm diêm vương phu nhân củ ta đi"

Đùng một tiếng như sét đánh ngang tai, môi ta giật giật, ta là nghe nhầm sao, cái thằng cha diêm vương này đúng là tên háo sắc mà.

"Ta không đồng ý"(lạnh giọng)

"Hử..tại sao?"

Trán ta đã nổi gân xanh ta gầm từng chữ một.

"Dù ngài có là thiên đế cũng vậy thôi, ta chỉ có Lãnh Hàn là tướng công, đừng ảo mộng"

Khi ta quay đầu định bỏ đi thì một luồng khí ở đâu xong tới, làm ta bất tỉnh mê mang.