Chương 1: Thiên kim thật giả

"Xin chào , cho hỏi Văn Bách có ở nhà không ?"

"Thiếu gia đang ở trong nhà"

Lê Sở Hề đi vào Liêu gia. Đi chưa được hai bước , sau lưng lại nghe thấy tiếng loáng thoáng bàn luận.

"Đây là đại tiểu thư Lê gia , Lê Sở Hề sao ?"

"Không phải đâu . Tiểu thư chân chính của Lê gia là Lê Nguyệt Nghi, còn Lê Sở Hề chỉ là tiểu thư giả mạo , là tu hú chiếm tổ mấy năm nay. Giờ thiên kim thật đã quay về , cô ta còn ăn vạ Lê gia không chịu đi . Thật là không biết xấu hổ."

Lê Sở Hề cứng đờ cả người. Những lời nói loại này , mấy năm nay nàng đã nghe rất nhiều . Lê Sở Hề không muốn nói nhiều , tay khẽ nắm chặt vạt áo , cúi đầu bước nhanh vào biệt thự Liêu gia

Ngựa quen đường cũ mà đi vào phòng trên lầu hai.

Nghĩ đến muốn gặp người kia , Lê Sở Hề trên mặt hiện lên tia cười . Mới vừa rồi bởi vì nghe được người hầu nói mà khổ sở , cũng vào giờ phút này tan đi rất nhiều

Vô luận có ra sao đi nữa , ít nhất nàng còn có Văn Bách...

Lê Sở Hề chuẩn bị đẩy cửa bước vào , bỗng nhiên truyền đến tiếng nam nhân thở dốc cùng nữ nhân rêи ɾỉ. Bên trong đang làm cái gì , không cần mở cô cũng biết. Sắc mặt trở nên tát nhợt, cô phẫn nộ đẩy cửa phòng ra .

Trong phòng , trên giường lớn , đôi nam nữ đang dây dưa bên nhau. Nam nhân nghe thấy tiếng động , quay đầu lại. Nhìn thấy nàng , hắn hoảng loạn mặc quần áo vào .

" Tiểu Hề , sao em lại tới đây ?"

Lê Sở Hề đau đớn nhìn. Cảm giác như trái tim đang vỡ ra ngàn mảnh , làm thế nào cũng không được nguyên vẹn như lúc đầu.



" Liêu Văn Bách , anh đây là đang làm gì ? Cô gái này là ai ?"

"Tiểu Hề , anh...."

" Chị , chị tới rồi sao "

Nghe được âm thanh mềm mại kia , Lê Sở Hề một thoáng kinh động . Không dám tưởng tượng nổi , chậm rãi quay đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường...

Những sợi tóc rơi đầy trên mặt , khuôn mặt kiều mỹ lại thập phần quen thuộc kia hiện lên.

" Nguyệt Nghi , tại sao lại là em? Em tại sao lại làm vậy với chị ? Em cũng biết Văn Bách là hôn phu của chị , tương lai là anh rể của em ?"

Lê Nguyệt Nghi dùng cặp mắt kiều mỹ mang theo vài phần căm hận nhìn Lê Sở Hề

" Vì cái gì ? Bởi vì chị đã chiếm thân phận của tôi nhiều năm như vậy ? Trông khi tôi ở bên ngoài khổ cực , chị lại ở trong nhà tôi được cha mẹ sủng ái , cưng chiều , hưởng thụ vinh hoa phú quý vốn thuộc về tôi. "

" Lê Sở Hề , chị dựa vào cái gì mà chiếm thân phận tôi ?"

Nghe được những lời này , Lê Sở Hề cả người chấn động một chút . Đúng vậy , nàng không phải là tiểu thư Lê gia . Đã từng được cha mẹ xem như hòn ngọc quý trên tay , nhận ngàn vạn sủng ái mà lớn lên.

Nhưng lúc nàng mười sáu tuổi , cuộc sống của nàng đã thay đổi , bởi vì tiểu thư thật sự của Lê gia đã trở về.

Tất cả là do mười sáu năm trước , tiểu tình nhân của Lê Gia Minh vì trả thù ông ấy đã kết hôn với người khác mà giả trang thành y tá , đem nàng và Lê Nguyệt Nghi đánh tráo . Cũng từ đây , Lê Nguyệt Nghi xa cách cha mẹ ruột mười sáu năm dài.

Lê Sở Hề sắc mặt tái nhợt , cắn chặt môi , một câu cũng không nói nên lời . Bị chiếm thân phận nhiều năm như vậy là Lê Nguyệt Nghi.

Nàng thực sự xin lỗi nàng.



Lê Nguyệt Nghi bỗng nhiên vang lên tiếng cười , nhón chân hôn lên mặt Liêu Văn Bách.

" Văn Bách nói , anh ấy thích nhất là em ....Chị à, chị không hay biết gì lâu như vậy , thật là đáng thương !"

Phẫn nộ làm Lê Sở Hề mất hết lý trí , nàng giơ tay lên rất muốn tát thật mạnh vào khuôn mặt kia của Lê Nguyệt Nghi.

Nhưng mà ...

"Bang"

Nửa bên mặt nóng rát , Lê Sở Hề ngơ ngác , không dám tin tưởng mà ngước lên nhìn . Lại thấy một màn Liêu Văn Bách kéo Lê Nguyệt Nghi ôm vào lòng.

" Văn Bách , anh đánh em sao ?"

Liêu Văn Bách lạnh lùng nhìn , trên mặt đã đầy sự chán ghét

" Nguyệt Nghi thương cô , tội nghiệp cô mà cho cô ở lại Lê gia mà đối đãi . Cô lại không biết cảm ơn mà còn lấy oán báo ơn , muốn đánh em ấy . Cô cái đồ điên này , cút ra xa cho tôi . Từ nay về sau , tôi không muốn thấy cô trước mặt tôi và cả Nguyệt Nghi ."

Lê Sở Hề ngơ ngác , rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia , sao nay lại quá đỗi xa lạ. Lê Nguyệt Nghi dựa vào ngực Liêu Văn Bách , khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý.

Lê Sở Hề nước mắt giàn dụa . Không còn chút mặt mũi mà quay đầu chạy ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa tầm tã , Lê Sở Hề bị mưa xối từ đầu đến chân . Ông trời tại sao lại đối xử như vậy với nàng. Nếu như có thể , nàng nhất định sẽ không chiếm đoạt thân phận của ai .

Trong tiếng mưa vang lên tiếng động cơ xe , anh sáng chiếu vào khiến Lê Sở Hề chói mắt . Không kịp xoay trở , cô cả người bị xe đâm vào bay lên , rồi nặng nề rớt xuống mặt đất.