Chương 2: Nàng cũng là thiên kim thật sự

Đau ...

Toàn thân xương cốt đều bị đâm nát , máu cùng nước mưa loãng trở nên mơ hồ.

Trong mưa , tiếng giày cao gót vang lên.

" Lê Sở Hề "

Nàng dùng toàn bộ sực lức cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn , lại thấy Lê Nguyệt Nghi đắc ý nhìn.

Vừa rồi tại nạn xe , là do Lê Nguyệt Nghi cố ý ? Nàng chẳng lẽ hận nàng nhiều như vậy ?

Như nghe được tiếng lòng của Lê Sở Hề , Lê Nguyệt Nghi lấy tay che miệng , phát ra tiếng cười. Cúi đầu nhìn Lê Sở Hề chật vật dưới đất.

" Đúng vậy , Lê Sở Hề , tôi chính là hận cô như vậy . Chỉ cần thấy cô là tôi liền nghĩ đến tháng ngày khổ cực kia , rõ ràng đó phải là cuộc sống của cô. Cô chiếm thân phận tôi nhiều năm như vậy , dù là dưỡng nữ cũng không xứng . Dựa vào cái gì mà cô còn tiếp tục ở lại Lê gia ?"

Lê Sở Hề há miệng thở dốc , gian nan phát ra âm thanh " Cha... Mẹ..."

Nàng biết mình không có tư cách ở lại Lê gia , nhưng chính là nàng luyến tiếc cha mẹ , luyến tiếc nơi nàng đã ở từ nhỏ đến giờ.

Lê Nguyệt Nghi chán ghét nhìn nàng.

" Bọn họ không phải cha mẹ của cô , là của tôi ! Nói thật cho cô biết , kỳ thật là , cha mẹ cũng đã sớm muốn đuổi chị đi . Chẳng qua là sợ bên ngoài người ta nói Lê gia khắc nghiệt , bởi vậy mới giữ cô lại ."

Cái gì ?

Cha mẹ ... cũng luôn muốn đuổi nàng ? Không , không phải là sự thật ! Lê Sở Hề không chịu được chân tướng , nước mắt không ngừng rơi .



Nàng biết mình không phải tiểu thư Lê gia nên chưa bao giờ dám cầu cái gì.

Chỉ là được ở trong nhà , có một nơi dung thân , thời thời khắc khắc được nhìn thấy cha mẹ. Như vậy , cũng sai hay sao ?

" Ha ha ha...Lê Sở Hề , nhìn thấy bộ dạng này của cô , tôi thật sự rất sảng khoái "

" Xem ra cô sắp chết rồi , có một số việc nói cho cô biết cũng không sao . Thật ra thì , cô cũng là một thiên kim tiểu thư . Hơn nữa , là tiểu thư thất lạc nhiều năm của Thịnh gia ."

Nàng thật sự còn có người thân trên đời . Lại là Thịnh gia quyền thế ngập trời , cùng Quý gia ở đế đô.

Không đợi Lê Sở Hề suy nghĩ , Lê Nguyệt Nghi nở nụ cười.

" Bất quá , cô chiếm cuộc đời của tôi . Tôi tự nhiên sẽ không cho cô cùng Thịnh gia nhận nhau , tiếp tục cuộc sông thiên kim. Dựa vào cái gì , người như cô , không xứng ! Cho nên , tôi động tay động chân , làm Thịnh gia cả nhà nghĩ con gái bảo bối của họ đã sớm lìa đời "

" Chuyện này cha mẹ cũng là cảm kích tôi . Bọn họ chột dạ phía trước đối với cô không tốt , không dám cho cô cùng Thịnh gia nhận thân . Nghĩ đến Thịnh gia cả nhà thương tâm , tôi thật là vui vẻ , ha ha ha..."

Nghĩ đến những người thân thật sự của mình đang thương tâm , Lê Sở Hề phẫn nộ đến tột độ. Nhưng mà , nàng cái gì cũng không làm được.

Hao hết sức lực , cũng chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ " Ngươi ..."

Giấy tiếp theo , giày cao gót hung hăng dẫm trên tay nàng , dùng sức nghiền áp.

" Lê Sở Hề , cô , cái khuôn mặt này , tôi đã sớm nhìn không thuận mắt ! Dựa vào cái gì mà cô lớn lên lại đẹp hơn tôi . Nhưng mà , hiện tại cô như trư bát giới , nam nhân sẽ không bao giờ thích cô , ha ha ha..."

Cái tay truyền đến đau nhức , không ngừng có máu tươi chảy ra .



" Lê Sở Hề , đây chính là kết cục của cô."

Tiếng giày "lộc cộc " đi xa .

Nước mưa lãnh lẽo rơi xuống , Lê Sở Hề giống như chó chết không có tôn nghiêm mà quỳ rạp trên đất . Toàn thân đau nhức , khó có thể chịu đựng , trước mắt lại trở nên mơ hồ.

Nàng trong lòng ngập hận ý . Vì cái gì , những người này đến tột cùng vì cái gì mà đối xử với nàng như vậy ?

Không biết bao lâu , bên tai vang lên thanh âm một người trẻ tuổi.

" Quý thiếu , này hình như là dưỡng nữ của Lê gia , Lê Sở Hề . Nhìn qua , tựa hồ đã không còn cứu được nữa ... Có hay không thông báo cho Lê gia ? "

Không , xin hãy cứu nàng , nàng chưa muốn chết đâu. Lê Sở Hề muốn cầu cứu , nhưng mà cổ họng lại không nghe lời , một chút thôi cũng không lên tiếng.

" Lê gia chỉ sợ không quản nàng ...Cũng là đáng thương , an táng nàng cho tốt đi."

" Vâng , Quý thiếu "

Lê Sở Hề cảm giác sinh mệnh trong cơ thể đang dần rút ra. Nàng sẽ chết sao ?

Không , nàng không cam lòng....

Nàng còn chưa nhận lại cha mẹ , chưa khiến cho những người đó trả giá...

Lê Sở Hề hao hết sức lực muốn mở to mắt , mí mắt lại nặng trĩu .

Ngay lúc đó , nàng rơi vào khoảng không tối tăm.....