Chương 2: Thú nhận song tính, dạng chân ra cho chồng yêu sờ vào cái l*и non nớt trong phòng tắm

Cậu chưa từng trải qua chuyện thân mật đến mức này.

Nhóc con bị hôn đến thở hổn hển, đôi gò má ửng hồng, thân thể càng nhũn ra không còn chút sức lực nào nữa, cậu chỉ đành tựa vào trong lòng người đàn ông mà tiếp nhận nụ hôn. Đầu lưỡi cậu bị anh cọ xát qua qua lại lại, chưa chốn nào trong khuôn miệng là chưa được liếʍ qua. Nhịp tim cậu gấp gáp đến độ sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực rồi, mà việc sắp xảy đến tiếp theo lại khiến cậu bồn chồn lo lắng không yên.

"Ưʍ..." Cuối cùng cậu cũng có thời gian để thở, hàng lệ dâng lên đôi mắt: "Hàn... Tùng Vân..."

"Ừm." Người đàn ông mổ lên gò má mềm mại trên mặt cậu, nhẹ nhàng ngửi lấy hương vị bé vợ của mình.

Đời trước anh vẫn luôn cấm dục, do đó anh vẫn chưa từng chạm vào bất cứ ai, giờ đây gần kề bên Hạ Thanh Phỉ, Hàn Tùng Vân cũng chẳng thấy khó chịu chút nào, trái lại cảm thấy bé con trong lòng mình vừa mềm lại thơm. Anh lại mổ vào vành tai đỏ bừng của Hạ Thanh Phỉ rồi mới đỡ lấy thân thể cậu, cho đối phương ít không gian để thở. Quả nhiên là nhóc con trong lòng mình e lệ co quắp lại, ngay cả đôi mắt cũng sụp xuống, không dám mảy may nhìn anh chút nào.

"Chúng ta tắm rửa trước đi, được không?" Anh trầm giọng hỏi, nhưng tay thì đã ôm người vào lòng.

Hạ Thanh Phỉ đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

Từ đầu chí cuối tay cậu vẫn níu chặt lấy áo của Hàn Tùng Vân, nhưng lại không dám níu lấy quá nhiều. Vóc người mảnh khảnh của cậu so với thân hình cao to tráng kiện của người đàn ông thì quả thực nhìn như là đứa trẻ vậy. Lúc bước vào phòng tắm, cậu còn len lén nhìn thoáng qua tấm kính, làm sao cũng không ngờ đến thân thể cao mét bảy của mình lại còn có chút éc trong lòng Hàn Tùng Vân như vậy. Hàn Tùng Vân lại hôn lên trán cậu lần nữa rồi đặt cậu xuống đất.

"Cùng nhau thì sao?"

Anh nhẹ nhàng hỏi với nụ cười trên môi.

"Em..." Hạ Thanh Phỉ hơi run rẩy đứng dậy.

Con tim cậu yêu thích người đàn ông trước mắt này, dù cho đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng cậu đã hoàn toàn xem Hàn Tùng Vân là chồng mình. Cậu đã ở Hạ gia mười tám năm, ngoại trừ cha mẹ mất sớm thì những kẻ khác ai ai cũng coi cậu như không khí vậy. Thậm chí cậu còn không có tư cách ngồi trên bàn ăn cơm, ngày nào cũng ngồi trong phòng mình bưng bát cơm nhỏ mà ăn. Nhưng Hàn tiên sinh hôn cậu như vậy, lại luôn hỏi han ân cần...

Hàng lệ chầm chậm rơi xuống.

"Sao vậy?" Hàn Tùng Vân nhíu mày, lại sờ vào tóc cậu rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng: "Sợ lắm sao? Không sao đâu... Nếu em sợ thì anh không làm gì hết."

"Có... một chút..." Hạ Thanh Phỉ nức nở liên hồi: "Hàn tiên sinh... Em, em... không giống người khác..."

L*иg ngực ấm áp khiến cậu cũng vô thức hơi ôm lấy anh, vừa thút thít vừa giải thích: "Em sợ anh thấy... em, em là quái vật..."

Hàn Tùng Vân không nhịn được cười rộ lên.

"Sao có thể chứ." Anh vuốt ve sống lưng bạn đời của mình, một bên lại cúi đầu xuống mổ lên giọt lệ trên gò má: "Anh là chồng em, tất cả những dáng vẻ của em, anh đều sẽ thích hết."

"Thanh Phỉ, không cần sợ, không cần khóc." Anh dịu dàng mổ lên những giọt nước mắt mặn chát: "Anh sẽ tốt với em mãi mãi."

"Hức..." Nước mắt Hạ Thanh Phỉ tuôn rơi như mưa.

Lần đầu tiên cậu chủ động ngẩng đầu lên, dùng cánh môi thăm dò hôn người đàn ông, mà Hàn Tùng Vân thì hôn sâu thẳng xuống; vừa siết chặt cậu vào lòng, vừa tiếp tục thưởng thức đôi môi mềm mại ngọt ngào của vợ mình. Hơi thở hai người dung nhập, cánh môi dính đầy nước bọt của nhau. Hạ Thanh Phỉ hôn một cách khó nhọc, nhưng rất nhanh đã không còn sức lực nữa, chỉ có thể hé môi thở hổn hển, nhưng gò má thì đã đỏ bừng lên hết cả rồi.

"Tùng Vân..." Cậu run rẩy thì thầm tên đối phương.

"Anh đây." Người đàn ông lại hôn lên ấn đường của cậu.

Hạ Thanh Phỉ hít mũi, cậu cúi đầu chậm rãi cởi khuy quần áo mình ra.

Kể từ khi cha mẹ qua đời thì không còn ai trên thế giới biết được bí mật của cậu nữa. Nhưng hôm nay, cậu lại muốn chia sẻ bí mật của mình cho một người khác. Dẫu cho đã hạ quyết tâm rồi, nhóc con vẫn còn sợ sệt run rẩy không ngừng, chỉ có cởi cúc áo vest thôi mà cũng tốn hết bảy tám phút. Hàn Tùng Vân cười thở dài một hơi, vươn tay ra tiếp động tác của cậu.

"Bất luận dáng vẻ em ra sao, thì anh vẫn yêu em."

Anh vẫn chỉ cho rằng là có vết bớt hay là vết bỏng trên cơ thể mà thôi.

Hạ Thanh Phỉ cứ đứng như thế, từng chút từng chút khuy áo sơ mi bị cậu cởi ra. Nước da trắng nõn trơn láng tựa lòng trắng trứng lộ ra, không hề có chỗ nào là xấu xí cả. Hai hạt thù du trên ngực có màu hồng phấn, ngay cả khi Hàn Tùng Vân vẫn luôn cấm dục mà ánh mắt cũng u ám đi một chút. Anh cưỡng lại du͙© vọиɠ muốn hôn lên đầṳ ѵú kia, sau khi giúp bé con cởϊ áσ sơ mi ra mới vươn tay đến cái quần phía dưới.

(U là trời lần đầu tiên tui thấy có người dùng cái cây này để liên tưởng luôn á 😑)

Hạ Thanh Phỉ vẫn giữ anh lại, nghẹn ngào thì thầm muốn tự mình làm.

"Anh đừng nhìn em được không?"

"Được." Hàn Tùng Vân không nỡ làm cậu sợ, sau khi xoa xoa đầu cậu anh quay người lại, cởϊ áσ vest âu phục của mình ra.

Anh vốn muốn cưng chiều Hạ Thanh Phỉ suốt đời, do đó cũng không ngượng nghịu chút nào, anh trực tiếp tháo cà vạt ra, sống lưng rộng lớn và cơ bắp lộ hết ra trước mắt Hạ Thanh Phỉ. Hạ Thanh Phỉ trông rất ngốc, lúc thấy anh cũng cởϊ qυầи ra mới vội vã kéo khóa xuống. Đôi chân thon thả của cậu tức khắc lộ ra giữa không trung, chỉ còn lại mỗi cái qυầи ɭóŧ vẫn ôm trọn lấy cặp mông tròn trịa. Nhóc con cắn môi, cũng cởϊ qυầи lót xuống.

Hàn Tùng Vân cũng xoay người lại.

Hai người cứ khoả thân như vậy mà đối mặt nhìn nhau.

Thân hình cường tráng của người đàn ông khiến lỗ tai Hạ Thanh Phỉ ửng đỏ, ánh mắt càng chẳng dám nhìn đến nơi đã hơi ngóc đầu dậy giữa hai chân anh. Nhưng Hàn Tùng Vân thì cúi đầu cười một tiếng, lại ôm cậu vào lòng, nhẹ chạm vào mái tóc mềm mại. Anh chỉ nhìn thoáng qua, toàn thân bé vợ của mình xinh đẹp tựa vàng ngọc vậy, chẳng có chỗ nào là không đẹp cả. Nhưng Hạ Thanh Phỉ lại vỗ ngực anh, giọng giải thích nhỏ như muỗi kêu vậy:

"Em... em không giống với người khác..."

"Chỗ nào không giống?" Hàn Tùng Vân lại ôm cậu lên, nhấc chân bước vào trong phòng tắm.

Bồn tắm khá rộng, thêm bốn năm người vào cũng dư dả. Anh ôm cậu cẩn thận ngồi vào trong bồn rồi mới tắt vòi nước, nhưng vẫn luôn ôm Hạ Thanh Phỉ trong vòng tay mình. Cánh mông mềm mại của nhóc con vừa hay ngồi vào giữa hai chân anh, dươиɠ ѵậŧ cũng không tự chủ được mà ngóc dậy. Hạ Thanh Phỉ cũng cảm nhận thấy thứ nóng bỏng ấy, thậm chí cũng chẳng dám di chuyển, lại cứng thêm chốc nữa mới chậm rãi mở miệng--

"Em... em cũng có, cái của phụ nữ..."

Cậu khóc nấc, lại run rẩy thêm một lúc nữa --

"Em là người song tính..."

Hàn Tùng Vân cũng không kiềm được mà ngớ ra.

Trước đây anh chưa từng chạm vào Hạ Thanh Phỉ, hiển nhiên là không biết thân thể cậu giấu một bí mật như thế này. Mà bé con ngồi trong lòng anh cũng đã nức nở rồi, khóc đến giàn giụa nước mắt. Anh vươn tay ôm chặt cậu, trái lại không nhịn được cười một tiếng. Sau đó anh dùng bàn tay to dịu dàng xoa đầu cậu, nhẹ nhàng dỗ dành:

"Không sao... không liên quan gì hết, không khóc nữa."

"Ức... Nhưng mà, nhưng mà chỉ có em..."

"Anh không để ý." Hàn Tùng Vân mổ vào chóp tai cậu: "Cho anh xem được không?"

Tuy nhóc con còn rơi lệ, nhưng vẫn ngoan ngoãn dạng chân ra.

Có thể do là người song tính nên dươиɠ ѵậŧ cậu non nớt vô cùng, cũng không có tinh hoàn, chỉ có một cây nhỏ phía trước mà thôi. Quả thực ở phía sau có một khe hở màu hồng phấn, nhưng do tư thế nên Hàn Tùng Vân cũng không thể xem kỹ được. Anh hỏi dò liệu mình có thể sờ vào được hay không, Hạ Thanh Phỉ run rẩy gật đầu đồng ý. Bây giờ người đàn ông mới đưa tay ra, chậm rãi chạm vào giữa hai chân cậu.

Huyệt thịt non nớt tức khắc run lên.

Đây là lần đầu tiên cậu bị người khác chạm vào chỗ đó, hiển nhiên là vừa căng thẳng lại sợ hãi. Hàn Tùng Vân không muốn cậu khóc thêm nữa, trước sau vẫn luôn dùng môi mổ vào gò má cậu. Ngón tay khẽ chạm vào nơi mềm mại vô cùng kia, anh lại vuốt ve lên xuống, khi đó mới xác định được rằng mình đang chạm vào nữ huyệt mà chỉ riêng bé con mình có. Anh trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ thô bạo, nhưng khi đối mặt với Hạ Thanh Phỉ thì lại dùng lực nhẹ nhàng nhất. Ngón tay thô ráp lướt qua từng chút từng chút một, tuy vậy nhóc con vẫn còn thở gấp chịu không nổi, nhịp tim đập gấp gáp vô cùng.

Một luồng xúc cảm kỳ quái dâng lên.

Dịch thể giữa hai chân bắt đầu không tự chủ được mà chảy xuống, cũng may là bây giờ cậu và Hàn Tùng Vân đang ngồi trong bồn tắm nên cũng không rõ rệt cho lắm. Người đàn ông lại cẩn thận vuốt ve thêm vài lần nữa, khi đó anh mới chắc chắn rằng mình đã chạm đến môi trong của bé con.

"Anh có thể sờ tiếp vào bên trong không?" Anh mổ vào chóp tai bạn đời của mình, lại trầm giọng hỏi dò.

"Có thể..." Giọng nói của Hạ Thanh Phỉ run rẩy hết cả lên.

Cánh hoa bị đẩy ra hai bên, nhụy hoa bên trong hoàn toàn không được bảo vệ. Anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào đế hoa mà Hạ Thanh Phỉ đã khép mạnh hai chân lại rồi, bật ra tiếng rêи ɾỉ tựa mèo con. Nơi ấy thực sự là hơi kí©h thí©ɧ quá mức, mà cậu lại chưa từng tự làm bao giờ, thoáng cái trút hết ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trăng trắng tản ra khắp bồn tắm, mà cơn kɧoáı ©ảʍ bất chợt này càng khiến cậu choáng váng hơn, sau khi run rẩy được một lúc mới thả lỏng.

"Hàn tiên sinh... em..."

"Ngoan." Hàn Tùng Vân hôn lên vành tai đỏ bừng kia, xoa nhẹ viên ngọc trai kia: "Sướиɠ không?"

Hạ Thanh Phỉ thở gấp.

Lạ thường, nhưng cơn kɧoáı ©ảʍ khiến chân cậu mềm nhũn lại dâng trào không ngừng, cậu biết anh vẫn chưa dùng lực, nhưng dẫu cho có như vậy, xúc cảm đế hoa bị cọ xát cũng vẫn khiến cậu run lẩy bẩy chảy nước không thôi. Hoa huyệt non mịn không ngừng co rút, cánh hoa càng muốn uổng công bọc lấy hạt ngọc bên trong. Song quả thực hai ngón tay ấy nóng quá mức, hoàn toàn không thể thoát khỏi hành động như vậy.

"Đừng... Đừng làm nữa..." Cậu lại muốn khóc: "Lạ quá... Em chịu không nổi nữa..."

"Không sao đâu." Hàn Tùng Vân mổ lên gò má cậu, chậm rãi dời ngón tay ra phía sau âʍ ɦộ đang phun nước, cọ xát vào phần thịt non mềm vô cùng: "Anh có thể làm vào trong đây không?"

"Anh... Anh nhẹ một chút..."

"Ừm." Anh khàn giọng đáp một tiếng, lại trượt đầu ngón tay lên lần nữa.