Chương 3: Ngón tay dâʍ đãиɠ bức cổ tử ©υиɠ mềm mại cao trào, xuất tinh, liếʍ láp cúc hoa

Lỗ nhỏ chưa từng được chạm qua khép chặt miệng lại.

Hạ Thanh Phỉ run rẩy không ngừng, vừa sợ sệt lại hồi hộp, thậm chí còn cảm thấy ngón tay thô ráp của anh cọ cậu khá đau. Nhưng thật ra Hàn Tùng Vân lại rất dịu dàng và tỉ mỉ, đảo quanh từng vòng từng vòng một, lại thường thường chạm vào hộŧ ɭε. Rất nhanh, lỗ nhỏ phun ra ít dịch nhầy, hẳn cũng là do đã dâng lên ham muốn sắc dục.

"Lạ quá..." Cậu ngồi ở trong lòng người đàn ông, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi để ý đến cây gậy nóng bỏng kia đang chống trên mông mình: "Em... em nóng quá..."

"Ừm." Hàn Tùng Vân mυ"ŧ lấy chóp tai cậu, cuối cùng ngón giữa chậm rãi tách mở lỗ l*и ra một chút.

Đầu ngón tay rất nhanh đã tiến vào vách thịt mềm mại ẩm ướt cùng cực, tuy vậy anh chỉ đâm vào rất nông. Toàn thân Hạ Thanh Phỉ cứng đờ, run lẩy bẩy được một lúc mới khẽ bật ra tiếng nức nở. Từ trước đến nay cậu chưa từng tự mình chạm vào chỗ đó, giờ đây lại bị Hàn tiên sinh dùng tay đút vào như vậy...

"Không đau." Hàn Tùng Vân chậm rãi tiến vào hoàn toàn: "Không khóc nữa, ngoan."

"Không đau..." Nhóc con lắc lắc đầu, gắng sức kiềm lại giọt lệ: "Nhưng... nhưng em hơi sợ... Hàn tiên sinh..."

"Không sợ." Người đàn ông hôn lên khóe miệng cậu, mυ"ŧ mát cánh môi đỏ mọng rồi mới thì thầm: "Giao hết cho anh, được không?"

Hạ Thanh Phỉ hít hít mũi, vụng về "Vâng" một tiếng.

Trong lòng cậu vẫn còn bất an, nhưng có lẽ là vòm ngực của Hàn Tùng Vân ấm áp vô cùng, động tác lại rất dịu dàng, khiến cậu thuận theo bản năng mà tới. Dẫu cho hai bên mới quen biết nhau có một ngày, cậu cũng dạng hai chân ra, để lộ chỗ bí mật nhất cho anh nhìn. Có sự vỗ về đủ đầy, ngay cả khi vách l*и vẫn vô cùng chặt chẽ, thì việc chứa một ngón tay cũng chẳng xem như là đau đớn gì. Hàn Tùng Vân vừa hôn cậu, vừa cắm toàn bộ ngón tay vào sâu bên trong.

Lỗ l*и ấm áp mυ"ŧ chặt lấy anh.

Bên trong thân thể cậu bị ngón tay của người khác cắm vào, bất luận ra sao thì Hạ Thanh Phỉ cũng thấy lạ kỳ, đôi chân không nhịn được mà run lẩy bẩy. Nhưng đôi môi cậu thì lại bị người đàn ông hôn lên, chỉ có thể rêи ɾỉ một hai tiếng mà thôi. Ngón tay trong thân thể cậu cũng an phận trong giây lát, sau đó lại bắt đầu kiềm nén mà nhẹ nhàng sờ vào chung quanh phần thịt mềm. Tuy rằng xúc cảm còn chưa đến nỗi kịch liệt như khi hộŧ ɭε bị cọ xát khi trước, nhưng vẫn khiến nhóc con cau mày không thôi, hô hấp đã nhanh hơn rất nhiều.

"Kỳ... kỳ lạ quá..."

Hàn Tùng Vân ôm cậu, lại đưa ngón tay vào sâu hơn nữa.

Ngón tay trước sau vẫn luôn được bao bọc trong lớp thịt mềm mại, nhưng lần này, có lẽ là do đưa sâu thêm chút nên anh lại chạm đến một chốn non mịn trơn truột vô cùng. Thoạt tiên người đàn ông nhíu mày, lúc sau mới nhận ra được đây là gì, mặt mày anh mang theo ý cười. Mà Hạ Thanh Phỉ bị anh chạm đến cổ tử ©υиɠ thì lại đột ngột ngừng thở, đầu ngón chân cũng cứng đờ.

"Không... Không thể chạm vào nơi đó..." Kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm khiến cậu ứa ra càng nhiều nước da^ʍ, nhưng đầu ngón tay thô ráp chống trên tử ©υиɠ cậu thì lại không rời đi, trái lại còn cọ xát thêm vài lần. Đôi chân Hạ Thanh Phỉ tức khắc run bần bật, hàng nước mắt khó khăn lắm mới kiềm được lại trào ra lần nữa.

Hàn Tùng Vân chống trên gò má cậu, lại an ủi "Ngoan".

Sau khi cảm thấy lỗ thịt co giật, anh không ức hϊếp phần thịt mềm mại tròn tròn thêm nữa, chỉ thoáng rút ngón tay một chút rồi lại bắt đầu chèn thêm ngón thứ hai vào bên trong. Hạ Thanh Phỉ vừa sợ sệt lại căng thẳng, đôi mắt ngấn lệ khá hoảng hốt nhìn đối phương. Nhưng cậu cũng biết hôm nay là tân hôn giữa mình và Hàn Tùng Vân, nếu bọn họ muốn làm chuyện vợ chồng, thì loại chuyện này hẳn là chuyện hợp lý đến không thể hợp lý hơn...

"Thả lỏng." Hàn Tùng Vân vuốt tóc cậu: "Anh sẽ không làm em đau."

"... Vâng." Nhóc con hít mũi gật gật đầu, nghiêng đầu qua vùi mặt vào lòng anh.

Cậu không dám nhìn chỗ bị cắm vào kia, chỉ đành gắng sức ngửi mùi hương trên người người đàn ông, gắng sức thả lỏng thân thể mình, để giúp Hàn tiên sinh chạm vào tiện hơn. Dưới sự bôi trơn đủ đầy, ngón tay thứ hai cũng chầm chậm tiến vào bên trong lỗ nhỏ của cậu, cùng bị mυ"ŧ chặt lấy. Hàn Tùng Vân đã nhận ra cổ tử ©υиɠ của cậu mẫn cảm vô cùng, bởi vậy nên anh cũng chỉ chạm nhẹ vào chốn sâu nhất ấy một chút, sau đó lại rút ra ngoài ấn lên phần thịt mềm khác mà thôi. Động tác của anh vẫn luôn dịu dàng, vốn là chẳng có chút sức lực và tốc độ nào cả. Nhưng tuy vậy, nó vẫn luôn khiến Hạ Thanh Phỉ thở hổn hển gấp gáp.

"Hàn... Hàn tiên sinh..." Thanh âm của cậu nhỏ xíu hệt như một bé mèo con.

"Gọi anh là Tùng Vân." Người đàn ông cắn lên chóp tai cậu, lại thọc ngón tay vào sâu bên trong hơn: "Ngoan, gọi tên anh, Thanh Phỉ."

"Tùng Vân... Tùng Vân..."

Bé con khóc nấc lên.

Cậu đã hơi không chịu nổi động tác như vậy, bụng nhỏ phẳng lì run hết cả lên, cũng miễn bàn đến đôi chân đã khép lại. Mà bàn tay lớn của Hàn Tùng Vân lại đang chèn giữa hai chân cậu, bất luận là cậu kẹp chặt đến mức nào thì cũng vẫn không thể thoát được ngón tay đang cắm vào trong cậu. Cơn khoái lạc còn lạ lẫm và đáng sợ hơn khi mình xuất tinh vừa nãy khiến cậu run run cả người, thậm chí còn không dám nghĩ đến việc tiếp tục nữa. Mà Hàn Tùng Vân thì chỉ hôn môi cậu, nuốt sạch những tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào của Hạ Thanh Phỉ vào bụng.

Động tác tay đã nhanh hơn rất nhiều tự lúc nào không hay.

Anh thậm chí còn không rút ra, cứ mãi ấn vào thịt l*и non mềm không ngừng đảo qua đảo lại. Từ đầu chí cuối, đầu ngón tay vẫn luôn cọ xát vào cổ tử ©υиɠ trơn bóng, khiến phần thịt mềm vốn mang màu hồng phấn sưng đỏ hết cả lên. Bé con bị anh hôn lên cánh môi rốt cuộc vẫn là không thể chịu được kiểu xâm phạm này, chốc lát sau đã nức nở hôn lộn xộn, há miệng thở hổn hển. Bụng dưới của cậu co rút lại, lỗ l*и càng siết chặt lấy ngón tay của anh. Hàn Tùng Vân mới dùng đầu ngón tay cọ lên cổ tử ©υиɠ thêm một lúc, mà bé con đã vừa khóc vừa phun ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

"Không thể... Em không thể nữa... Ức... Tùng Vân... Tùng Vân!"

Lần đầu tiên tử ©υиɠ cao trào, tưới hết tất thảy dâʍ ɖị©ɧ lên trên ngón tay anh.

Hàn Tùng Vân bị lượng nước da^ʍ kia tưới đến hơi ngỡ ngàng, cũng không dằn được mà ngừng động tác của mình lại, mãi cho đến khi cơn cao trào của Hạ Thanh Phỉ kết thúc mới chậm rãi rút ngón tay ra. Bé con khóc đến nấc cụt, song dư vị của kɧoáı ©ảʍ vẫn chưa tan biến, bởi thế nên bắp đùi vẫn luôn run rẩy một lúc. Hàn Tùng Vân nhếch môi cười nhẹ, có hơi không nỡ ức hϊếp cậu tiếp.

"Ngoan." Anh ôm chặt lấy thân thể bé vợ, vừa vuốt ve lấy cánh tay cậu: "Anh tắm cho em, được không?"

Hạ Thanh Phỉ nghẹn ngào gật đầu.

Cậu lại được ôm lên và đối mặt với người đàn ông, nhưng có lẽ là do hàng lệ làm nhòe đi đôi mắt, nên cũng không thấy được rõ dáng vẻ đối phương trông như thế nào. Cậu chỉ biết rằng có một đôi tay dịu dàng đang không ngừng cọ rửa thân thể mình, còn không hề động đến mắt và lỗ tai mình dù chỉ một chút. Đầu cậu được bôi dầu gội đầu lên, bong bóng rất nhanh đã được anh chà ra. Từ đầu chí cuối, Hàn Tùng Vân vẫn luôn rất dịu dàng, lại còn không cảm thấy nhóc con đầu đầy bong bóng trông khó coi, trái lại còn hôn lên gò má cậu.

Đợi đến khi hai người ra khỏi phòng tắm, thì nước trong bồn tắm đã hơi lạnh rồi.

Cậu được anh lau khô tóc giúp, lại ngồi lên chiếc ghế dựa nhỏ rồi được sấy cẩn thận qua một lần, khi ấy đầu tóc cậu đã khô ráo bông xù lên. Cậu được anh đặt lên giường, trên người chỉ mặc độc một cái áo choàng, đến qυầи ɭóŧ cũng không mặc. Hạ Thanh Phỉ e lệ khép hai chân lại, dùng gót chân giấu đi chỗ mật ngọt của mình. Mà Hàn Tùng Vân vừa mới bước tới bên cạnh thì lại vô cùng dễ dàng mà ôm lấy cậu từ sau lưng.

"Thanh Phỉ." Anh vừa cưng chiều lại âu yếm thì thầm cái tên mà đời trước mình đã không trân trọng này: "Thanh Phỉ..."

"Em... Em đây." Nhóc con lại run run, miễn là bị chạm vào chỗ đó thì cậu lại nhạy cảm cực kỳ: "Hàn tiên sinh..."

"Thanh Phỉ." Bàn tay to của anh vỗ lên áo choàng tắm của cậu, có lẽ là đã chạm đến phần bụng dưới bằng phẳng: "Em nguyện ý không?"

"Ơ?"

"Nguyện ý giao bản thân mình cho anh?" Dù cho hai bên đã loã thể với nhau trong phòng tắm, nhưng khi thực sự muốn đi đến bước này thì Hàn Tùng Vân vẫn kiên trì trưng cầu ý kiến của cậu. Anh không muốn cưỡng ép đối phương, nếu như Hạ Thanh Phỉ vẫn chưa chuẩn bị xong, vậy anh có thể đợi đến khi thâm tâm của bé con cam tâm nguyện ý làm bạn đời với mình.

Dẫu sao, kiếp này của bọn họ, mới quen nhau được một ngày mà thôi.

"Em... em..." Gốc mũi của cậu lại chua xót rồi.

Cậu không hiểu sao Hàn tiên sinh lại có thể tốt đến nhường này, tốt đến nỗi khiến cậu khóc lóc trông không ra gì hết. Hết thảy những hốt hoảng lẫn bất an vốn có trước lễ cưới lúc này đều tiêu tan sạch sẽ, cậu gật đầu rất mạnh, lại ậm ờ "Dạ" một tiếng. Tiếp đó, cậu chủ động xoay người qua, vươn tay ôm chặt lấy cần cổ anh.

"Em... Em đã lấy anh rồi... Anh muốn làm gì, đều được hết..." Cậu ráng nhịn mới không để bản thân khóc đến nói không xong được một lời.

Hàn Tùng Vân vỗ vỗ sống lưng cậu, lại cười nhẹ một tiếng.

"Anh muốn em cũng vui vẻ, Thanh Phỉ."

Anh lại vỗ về nhóc con khóc lóc không ngừng trong lòng mình, mà đối phương thì đã ngẩng đầu lên, đưa đôi môi đỏ mọng đến đây. Hai người lại hôn nhau một lần nữa, nhưng nó lại triền miên hơn hết thảy mọi lần trước. Đợi đến khi thở hổn hển tách nhau ra, hai má Hạ Thanh Phỉ đã đỏ hết cả lên rồi, đáng yêu tựa như đang say rượu vậy. Hàn Tùng Vân lại xoa xoa đầu cậu, sau đó mới dịu dàng bế cậu nằm lên trên giường, lại quay về hôn và mổ lên cổ với ngực cậu.

Nụ hôn dày đặc song lại dịu dàng, nhưng cũng khiến cho thân thể cậu nhũn hết cả.

Bởi vì lúc này mới chỉ hơn ba giờ chiều mà thôi, vẫn còn rất nhiều thời giờ cho bọn họ. Hàn Tùng Vân vô cùng kiên nhẫn, cũng không vội vỗ về ©ôи ŧɧịt̠ đang dựng thẳng dưới háng, mà là tiếp tục hôn lên nước da trắng ngần trơn láng của cậu, lưu lại trên ấy từng vệt đỏ xinh đẹp một. Cặρ √υ" hiển nhiên là cũng được hôn lên, trong chốc lát nhũ hoa màu hồng phấn đã bị ngậm vào trong miệng. Hạ Thanh Phỉ mẫn cảm rêи ɾỉ một tiếng, mà người đàn ông thì dùng hàm răng cắn nhẹ đầṳ ѵú cậu, cọ xát trong chốc lát rồi mới đổi thành đầu lưỡi mềm mại mà liếʍ láp. Anh mυ"ŧ núʍ ѵú hết lần này đến lần khác, mυ"ŧ đến sưng lên gấp đôi rồi mới chịu nhả ra.

Phía bên kia cũng giống vậy.

Anh không ngừng hôn lên thân thể mảnh khảnh nhưng xinh đẹp này, rồi lại mổ lên bụng dưới của cậu, anh vươn đầu lưỡi ra liếʍ láp phần rốn hơi lõm xuống một chút. Hạ Thanh Phỉ vốn đã trầm luân vào bể dục, hoàn toàn không thể phản kháng lại bất cứ thứ gì cả. Chân tay cậu co quắp hết lại theo bản năng, nhưng rất nhanh đôi chân đã bị đôi tay lớn dạng mở ra. Khi đầu của người đàn ông chạm đến giữa hai chân cậu, nhóc con vẫn ngơ ngác chớp chớp mắt.

"Tùng Vân..."

Mông thịt của cậu bị tách mở, lộ ra lỗ l*и xinh đẹp và c̠úc̠ Ꮒσα non mềm thít chặt.

Hàn Tùng Vân rủ mi nhìn chằm chằm trong chốc lát, anh vươn đầu lưỡi ra liếʍ lên c̠úc̠ Ꮒσα của cậu.

Trước hết thì anh vẫn định làʍ t̠ìиɦ theo kiểu giữa nam với nam cùng Hạ Thanh Phỉ; suy cho cùng thì Hạ Thanh Phỉ cũng là đàn ông, mà cậu thì chẳng hề có bất kỳ khác biệt nào chỉ vì có một đoá hoa ở hạ thân. Song cái liếʍ nhẹ nhàng này lại khiến nhóc con vốn đắm mình trong khoái lạc kinh ngạc trợn to mắt, gần như không dám tin mà bật lên tiếng kêu dồn dập. Mông thịt của cậu thít chặt lại, c̠úc̠ Ꮒσα ở giữa cũng siết chặt lấy phần thịt mềm mại. Nhưng Hàn Tùng Vân lại ghìm đôi chân cậu lại, tiếp tục liếʍ láp c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại, buộc cậu thả lỏng lỗ nhỏ ấy lại.

"Ức... Sao lại... Sao lại có thể liếʍ chỗ đó như vậy..." Hạ Thanh Phỉ khóc không ra hơi, nhưng lại không thể khép chân lại được: "Tùng Vân... Chỗ đó dơ... Đừng liếʍ..."

"Không dơ." Hàn Tùng Vân hôn lên cánh mông cậu một cái, rồi lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm nhóc con nước mắt đầy mặt: "Cơ thể của em, chưa bao giờ dơ cả."

Nói đoạn, anh lại mổ lên cánh mông thịt non mịn trơn láng, rồi lại hôn hít liếʍ láp c̠úc̠ Ꮒσα non nớt ấy thêm lần nữa.