Chương 4: Cúc nở hoa bị đυ. mãnh liệt, c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại cao trào mất kiểm soát, xuất tinh và tiểu vào trong cơ thể

Ngay cả vị trí này mà cũng bị liếʍ mất, Hạ Thanh Phỉ càng bụm mặt khóc nức nở trên giường.

Mỗi lần chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt nóng bỏng đó quét qua c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, là cậu lại hơi co phần bụng dưới lại theo bản năng. Tuy vậy, theo số lần tăng thêm, cậu thậm chí không còn sức để mà co lại nữa, thế là hoàn toàn thả lỏng c̠úc̠ Ꮒσα để Hàn Tùng Vân hôn hít. Phần ruột non mềm bị liếʍ láp đến hơi sưng tấy, đoá hoa càng nở rộ thêm phần diễm lệ hơn. Cậu thậm chí còn không biết c̠úc̠ Ꮒσα của mình cũng đang phun nước ra, chỉ biết rằng đầu lưỡi của anh đang liếʍ láp không ngừng, tựa như muốn liếʍ mở cúc hoa ra, liếʍ đến phần thịt ruột bên trong vậy.

Hàn Tùng Vân kiên nhẫn vỗ về cậu gần nửa giờ đồng hồ.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Phỉ được phục vụ, nếu anh không làm màn dạo đầu thật dịu dàng thì chỉ sợ đến khi anh cắm vào thật, bé con lại khóc không ngớt mất. Anh cũng không hy vọng mình sẽ nhìn thấy bất kỳ vết máu nào lưu lại trên làn da láng mịn xinh đẹp ấy. Thế nên anh vẫn luôn liếʍ láp đến khi cái miệng nhỏ kia hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, sau đó mới hơi hơi ngẩng đầu lên.

"Hàn... Hàn tiên sinh..." Giọng của bé con hơi khàn: "Đừng liếʍ... Đừng liếʍ nữa mà..."

"Được." Người đàn ông lại hôn một cái lên cái l*и phía trước đã ướt sũng dầm dề, nhẹ nhàng mυ"ŧ mát nước l*и trào ra bên ngoài. Hạ Thanh Phỉ bị bú l*и lại không chịu nổi mà rêи ɾỉ một tiếng; song khắc tiếp theo, ngón tay của Hàn Tùng Vân lại tách mở lỗ l*и của cậu ra, khuấy đảo vài lần rồi mới rút ra. Cậu vẫn không biết đối phương muốn làm gì, hai chân căng cứng hết cả ra. Mà anh lại hôn lên bờ mông trắng ngần của cậu, đặt ngón tay được bao bọc bởi dịch nhờn lên c̠úc̠ Ꮒσα đã không còn chống cự nổi.

"Nếu đau thì phải nói anh biết, có biết chưa?"

Anh thì thầm, lại còn đồng thời hôn lên ©ôи ŧɧịt̠ non mềm dựng thẳng dán trên phần bụng dưới.

"Hức... Biết rồi..."

Hạ Thanh Phỉ hít mũi ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu đã hoàn toàn không thể phản kháng lại động tác của anh đối với thân thể mình nữa, cơn kɧoáı ©ảʍ quá mức thậm chí đã khiến cậu đạt cực khoái đến mấy lần, giờ đây tay chân cậu mềm nhũn hết cả, chỉ có bắp đùi là đang run rẩy theo bản năng. Ngón tay dính dớp nước da^ʍ không hề khô ráo, bởi thế nên lúc cắm vào hoa cúc, bé con chỉ cau mày một chút mà thôi, không hề cảm thấy khó chịu quá mức. Tuy rằng không lâu trước đó lỗ l*и của cậu mới bị Hàn tiên sinh đút ngón tay vào, ngay cả cổ tử ©υиɠ cũng bị làm không ngừng; nhưng cảm giác c̠úc̠ Ꮒσα phía sau bị tách mở lại khác hẳn.

Cậu cắn môi, một tiếng cũng không bật ra.

Hàn Tùng Vân cúi người xuống trước mắt cậu, vừa đâm ngón tay vào hoa cúc mềm mại, vừa cúi đầu mυ"ŧ mát cánh môi cậu.

Hạ Thanh Phỉ lẩm bẩm một tiếng: "Tùng Vân."

Cậu vươn tay ôm lấy cổ anh, đôi chân cũng nâng lên vòng qua người đối phương, quấn lấy anh hệt một con bạch tuộc. Hàn Tùng Vân trân trọng cậu, vừa hôn cậu lại còn đồng thời dịu dàng kiếm tìm điểm nhạy cảm trong thành ruột cậu. Anh kiên nhẫn ấn ngón tay xung quanh, nhưng trong chốc lát đã chạm đến một chỗ hơi cứng và trơn. Mà nhóc con được anh hôn cũng rên lên một tiếng, đôi mắt ướŧ áŧ đáng thương nhìn anh.

Anh không ngừng nụ hôn của mình lại, mà là vừa quấn lấy lưỡi của cậu, vừa xoay một vòng lại một vòng tại nơi cưng cứng kia.

Anh biết là mình vừa chạm đến tuyến tiền liệt của Hạ Thanh Phỉ qua thành ruột, cũng hy vọng bé con trong vòng tay anh có thể thích những kɧoáı ©ảʍ mà nơi đây mang lại. Quả nhiên là sắc mặt Hạ Thanh Phỉ đang cuộn tròn trong lòng anh rất nhanh đã ửng hồng lên, tiếng nức nở nơi yết hầu cũng tăng thêm. Khác với cơn kɧoáı ©ảʍ mà l*и bị ức hϊếp mang lại, loại khoái lạc này khiến cả người cậu run lẩy bẩy, vốn dĩ cũng chẳng ngờ chỗ thế này mà cũng có thể sướиɠ đến vậy. Cậu thậm chí còn chẳng để ý đến ngón tay trong c̠úc̠ Ꮒσα đã đổi từ một thành hai ngón, mà đã thở hổn hển rồi lại đạt cao trào thêm một lần nữa, cậu co quắp đầu ngón chân, phun ra một dòng nước.

"Ức... Không nổi... Em không nổi nữa..." Đây còn là kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© đầu tiên của cậu, chỉ bị chơi như vậy là đã chịu không nổi rồi, khóc sướt mướt ôm Hàn Tùng Vân nói không muốn nữa. Hàn Tùng Vân hôn lên chóp mũi cậu, anh rút ngón tay ra thật. Cú© Ꮒσα bị cắm vào đã trở nên mềm mại cực kỳ, lúc rút ra vẫn còn hơi lưu luyến mà mυ"ŧ mát. Nhưng ngay sau đó, một vật thô to và nóng hầm hập khác lại được đặt trên ấy, khiến đôi mắt nóng bỏng của Hạ Thanh Phỉ trừng lớn hơn rất nhiều.

Lúc này cậu mới kịp phản ứng lại được thứ đặt trên mông mình là cái gì.

Nhóc con bĩu môi, lại rơi xuống thêm hai giọt lệ nữa.

Trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi, nhưng lần này cậu không cần anh trấn an nữa; cậu chủ động vươn cánh tay, ôm chặt đối phương. Cậu lại sụt sịt mũi, rồi mới thì thầm: "Anh... Anh vào được rồi..."

"Ngoan." Hàn Tùng Vân vừa xoa đầu cậu, vừa vừa tiếp tục hôn lên gò má và ấn đường của cậu: "Sẽ hơi đau, em có thể cắn bả vai anh."

"Không... Không cắn." Tuy rằng Hạ Thanh Phỉ cũng rất là sợ đau, nhưng lại lắc đầu, cậu kiên quyết sẽ không để lại dấu răng trên thân thể anh. Cậu chỉ ngẩng đầu lên đòi anh hôn, c̠úc̠ Ꮒσα cũng cố gắng thả lỏng đi một chút. Qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ vốn đặt trên c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, hơi dùng sức là có xu thế cắm vào trong hoàn toàn. Phần thịt mềm bị đâm lọt vào bên trong, Hạ Thanh Phỉ vừa hôn vừa nhíu mày, nhưng lại thật sự dằn xuống hết những cơn khó chịu vào trong lòng mình.

Hàn Tùng Vân xoa xoa tóc cậu, không nhịn được mà thở dài một hơi.

Động tác của anh đã dịu dàng đến cực hạn, song ngay cả như thế, lúc đầu khấc hoàn toàn cắm vào bên trong lỗ nhỏ, Hạ Thanh Phỉ vẫn đau đến nghẹn ngào. Anh cẩn thận kiểm tra một phen, liên tục mãi đến khi xác nhận rằng nơi giao hợp kia không có bất kỳ một giọt máu nào mới yên tâm, vừa dỗ dành bé vợ trong lòng vừa tạm dừng đợi cậu thích ứng. Qυყ đầυ được thành ruột mυ"ŧ mát chặt chẽ, hơi ấm và sự ẩm ướt bên trong khiến anh không kiềm được mà sưng lên một chút. Hạ Thanh Phỉ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt khác lại rơi xuống, mới thở gấp mà nói anh hay mình đã thích ứng được rồi.

"Toàn bộ... vào được rồi..."

"Được." Hàn Tùng Vân hôn lên đôi mắt cậu: "Anh yêu em, Thanh Phỉ."

Lời tỏ tình này của anh thực sự là đến rất đột ngột.

Bé con vốn vẫn đang thấp thỏm lo sợ tức khắc mở to đôi mắt, trông vừa bối rối lại kinh ngạc. Thậm chí cậu còn chẳng cảm nhận được lỗ nhỏ phía sau lại bị đẩy vào nữa, tâm trí chỉ tràn ngập câu nói "Anh yêu em" kia. Côи ŧɧịt̠ đẩy sâu vào trong c̠úc̠ Ꮒσα, hoàn toàn được bao bọc bởi thành ruột. Hàn Tùng Vân cuối cùng cũng thở ra một hơi thỏa mãn, nhưng Hạ Thanh Phỉ dựa sát vào lòng anh lại hỏi anh bằng một chất giọng khàn khàn:

"Hàn tiên sinh... Sao, sao anh lại... yêu em..."

"Rõ ràng chúng ta mới biết nhau có một ngày mà thôi..."

Anh hôn lên ấn đường của cậu, sau đó mới chống cơ thể lên rồi nhịp nhàng di chuyển bên trong c̠úc̠ Ꮒσα: "Em là bạn đời của anh, hiển nhiên là anh muốn yêu em cả đời."

"Hức..." Hạ Thanh Phỉ không nhịn được mà khóc nức nở.

Có lẽ là trái tim cậu đã được lấp đầy bởi sủng ái rồi, thế nhưng lại chua xót hết cả lên, hoàn toàn không ngăn nổi những giọt nước mắt trông chẳng ra sao đang tuôn rơi không ngừng này. Cậu chẳng biết sao trên thế giới này lại có một người tốt như Hàn Tùng Vân, khiến cậu càng cam tâm tình nguyện nằm trên giường để anh đυ. vào lỗ da^ʍ của mình. Côи ŧɧịt̠ vẫn chỉ vùi sâu vào c̠úc̠ Ꮒσα mà di chuyển nhẹ nhàng, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ bự và gân xanh thô to quá mức thì lại cọ xát vào tuyến tiền liệt của cậu hết lần này đến lần khác. Nhóc con cũng chỉ thích ứng được trong chốc lát, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

"Hàn tiên sinh..."

Cậu run rẩy gọi một tiếng, cũng không dám tin rằng bọn họ đang làʍ t̠ìиɦ như những người yêu nhau.

"Anh đây." Hơi thở của Hàn Tùng Vân phả lên khuôn mặt cậu: "Sướиɠ không, Thanh Phỉ?"

"Sướиɠ... Sướиɠ lắm... Anh làm em sướиɠ lắm..." Hạ Thanh Phỉ khóc lóc không ngừng trông chẳng ra sao.

Cậu ôm ghì lấy thân thể anh, đôi chân cũng kẹp lấy hông đối phương theo bản năng. Côи ŧɧịt̠ bự cắm trong hoa cúc thô to đến mức ấy, cậu thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến bộ dáng phía dưới của mình lúc này. Mông nhỏ bị vỗ không ngừng đến phẳng đi, biên độ của dươиɠ ѵậŧ cũng càng lúc càng lớn. Nhưng bởi vì dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tiết ra bôi trơn lỗ da^ʍ mà Hạ Thanh Phỉ không hề cảm thấy đau, trái lại lần nào bị đâm tới chỗ sâu nhất là sẽ run rẩy bật ra tiếng rêи ɾỉ.

"Sâu quá... Hàn tiên sinh... Anh đâm sâu quá..." Trên bụng cậu đã bị đυ. đến gồ lên hình dạng luôn rồi.

Hàn Tùng Vân chưa nói cho bé con trong lòng hay, đây cũng là lần đầu tiên anh làʍ t̠ìиɦ.

Côи ŧɧịt̠ được thịt mềm mυ"ŧ mát chặt chẽ, xúc cảm vừa mềm mại lại ẩm ướt khiến anh thậm chí không muốn rút ©ôи ŧɧịt̠ mình ra. Anh chiếm hữu bạn đời của mình thật sâu, đồng thời còn liên tục vuốt ve gò má và dái tai Hạ Thanh Phỉ. Bé con trong l*иg ngực đã bị ức hϊếp đến mồ hôi nhễ nhại, nhưng ngay cả thế, đó vẫn là dáng vẻ mà anh yêu thích. Anh lại bá đạo ấn cậu xuống hôn hít tận mười phút mới cho cậu chút thời gian lấy hơi, đồng thời lại gia tăng tốc độ thêm một chút, tàn nhẫn đυ. ȶᏂασ vào trong lỗ da^ʍ đã mềm mại đến cùng cực.

"A... Ưʍ... Nhanh quá! Nhanh quá rồi!" Cánh mông bị cᏂị©Ꮒ đến ngân vang lạch bạch, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không ngừng ập tới, tâm trí Hạ Thanh Phỉ đã lung lay mất rồi, biểu cảm thậm chí còn mơ màng đến cực điểm.

"Ngoan... ngoan." Hàn Tùng Vân liên tục nói tiếng vỗ về cậu, lại không mảy may gia giảm tốc độ đâm thúc dưới háng.

"Hức! Không được! Sắp hỏng rồi...!"

Bắp đùi nhóc con lại run rẩy thêm lần nữa.

Thanh âm của cậu cũng dần trở nên cao vυ"t, đôi chân đong đưa không ngừng giữa không trung càng căng cứng đến cực hạn. Cú© Ꮒσα mυ"ŧ mát ©ôи ŧɧịt̠ bự cũng bị đυ. vang lên tiếng phốc phốc, đã gần như sắp nhìn không rõ thịt mềm bị đυ. ȶᏂασ ra bộ dạng nào rồi. Vào lúc Hàn Tùng Vân rõ ràng là vẫn chưa xuất tinh, mà phần bụng dưới của Hạ Thanh Phỉ lại giật giật, vừa run lẩy bẩy vừa đạt cực khoái. Nháy mắt lỗ da^ʍ mυ"ŧ chặt ©ôи ŧɧịt̠ đến cùng cực, gần như sắp kẹp cái cây dươиɠ ѵậŧ kia đến độ không thể cựa quậy nổi. Mà ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của cậu cũng phụt ra dòng tinh trắng nhễ nhại, càng miễn bàn tới cái l*и giữa hai cái chỗ này --

Cậu mới chỉ bị cᏂị©Ꮒ đít, mà lỗ l*и lại cao trào phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.

Cơn cực khoái chỉ kéo dài trong một phút, nhưng dẫu thế cơn kɧoáı ©ảʍ kia vẫn khiến đầu óc cậu trống rỗng đi hơn phân nửa, Hạ Thanh Phỉ vẫn luôn run rẩy đôi lần, toàn thân tê dại tựa như bị điện giật vậy. Động tác của Hàn Tùng Vân vẫn không hề dừng lại, trái lại còn nhanh hơn đôi chút, vừa tàn nhẫn lại bừa bãi đυ. ȶᏂασ trong lỗ da^ʍ ẩm ướt. Lần nào ©ôи ŧɧịt̠ bự cũng rút ra hết rồi lại giã mạnh vào chốn thâm sâu nhất, c̠úc̠ Ꮒσα thậm chí còn chẳng thể khép lại nổi. Mông nhỏ của cậu vẫn bị tát đến phẳng lì, mà biểu tình của bé con lại là ngẩn ngơ, chỉ khi lần nào thúc vào mới run rẩy một chút.

Vốn dĩ sau cao trào là mẫn cảm đến cùng cực.

Cậu chỉ là có chút không kêu ra hơi mà thôi, khoảng chừng mười phút sau thì lại khóc lóc cao trào thêm lần nữa, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ lại không xuất ra được bất kỳ giọt tinh nào nữa, chỉ rỉ ra được một ít dịch nhờn trong suốt. L*и cũng trào ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ, mãi cho đến khi không còn phun ra gì như trước nữa. Cậu tựa như là bị rút hết sức lực mà nằm trên giường thở gấp từng ngụm khí lớn, mà Hàn Tùng Vân thì vẫn còn chôn sâu trong thân thể cậu, liên tục hôn mổ bạn đời vừa thơm vừa mềm trong l*иg ngực.

"Hàn tiên sinh... Em không nổi nữa... Thật đó..." Lúc Hạ Thanh Phỉ lại nói thêm lần nữa, giọng nói đã mềm mại và yếu ớt hơn.

Đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào đối phương, mà Hàn Tùng Vân lại chỉ tiếp tục dịu dàng dỗ dành cậu, động tác trên thắt lưng chẳng mảy may dừng lại. Lỗ nhỏ bị đυ. đến sưng tấy lên, thậm chí cậu còn thấy ảo giác tê liệt, nhưng đợt kɧoáı ©ảʍ nào cũng ồ ạt ập tới, trái lại còn vì cậu nhạy cảm mà càng thêm phần không cách nào chịu đựng nổi.

"Không sao đâu... Thanh Phỉ, ngoan."

Cánh tay của Hàn Tùng Vân vừa rắn chắc lại mạnh mẽ, vòm ngực càng ấm áp không gì sánh được. Anh không ngừng chiếm hữu bé con trong lòng mình, sợ đối phương đau eo còn bế cậu lên ngồi trên người mình rồi cᏂị©Ꮒ tiếp. Hạ Thanh Phỉ nức nở cuộn tròn trong vòng tay anh, cơ thể lắc lư lên lên xuống xuống. Nhưng như vậy thì lúc ấy không dễ dùng sức cho lắm, bởi vậy anh dứt khoát bế cậu nằm lên trên người mình, tốc độ hông thúc đυ. vào bông cúc non mềm ẩm ướt tăng đến cực đại.

Hạ Thanh Phỉ nằm trên người anh, ngoại trừ dang rộng đôi chân ra thì chẳng còn biết gì cả.

Cú© Ꮒσα cậu thậm chí đã mất đi khả năng khép lại, ngay cả lúc ©ôи ŧɧịt̠ rút ra rồi cũng mở lớn thành một lỗ tròn trịa. Tuy rằng cái l*и non mềm ở phía trước phía trước vẫn chưa bị ©ôи ŧɧịt̠ dọng vào nhưng cũng đã dầm dề tựa như vừa trải qua cuộc yêu vậy. Côи ŧɧịt̠ nhỏ của cậu không bắn ra nổi nữa, khi bị đẩy đến cao trào là gần như mất kiểm soát. Nướ© ŧıểυ rỉ tí tách tí tách lên khăn trải giường, Hạ Thanh Phỉ khóc đến khàn giọng lại còn run lẩy bẩy, cả thể xác lẫn tinh thần đã hoàn toàn bại trận trước kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©.

Cậu cũng chẳng thể trốn thoát khỏi vòng tay của Hàn Tùng Vân được nữa.

Nếu như không phải đã đến bảy giờ tối, e rằng anh vẫn có thể ôm cậu lại mà đυ. tiếp mất. Nhưng nhóc con trong lòng đã khóc đến sưng mắt, giữa đôi chân còn có một mớ hỗn độn, anh thật sự có chút không nỡ đi đυ. người đang đói bụng tiếp, thế nên anh chỉ thúc thêm vài cú vào trong lỗ da^ʍ ấy, gieo rắc dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hầm hập vào chốn thâm sâu nhất nơi cậu. Lần đầu tiên Hạ Thanh Phỉ hứng lấy luồng tinh của anh, bị bỏng đến nghẹn ngào không thôi, nhưng đôi tay lại ôm ghì lấy đối phương. Cậu lại khóc thêm một lúc nữa, thì nghe Hàn Tùng Vân hỏi mình với chất giọng khản đặc:

"Thanh Phỉ..."

"Ưm?"

"Anh có thể đái vào trong thân thể em không?"

Kể từ màn dạo đầu, hai người cũng đã triền miên sáu bảy giờ đồng hồ. Bản thân Hạ Thanh Phỉ đã bị cᏂị©Ꮒ đến mất khống chế hai lần, mà Hàn Tùng Vân vẫn chưa đái ra lần nào. Hạ Thanh Phỉ vẫn bị dư vị làm cho run rẩy, choáng váng trong chốc lát mới nghe được rõ lời nói của đối phương. Cậu ngẩng đầu lên trong sự ngỡ ngàng và kinh ngạc, lúc sau mới sụt sịt cái mũi, ôm lấy anh nhẹ gật đầu.

"Anh... Anh làm gì với em... đều được hết..." Cậu biết danh phận của Hàn Tùng Vân và của bản thân, vả lại trong lòng cũng chẳng hề chối từ đối phương: "Anh... Anh tiểu vào được rồi..."

Hàn Tùng Vân cúi đầu hôn cậu, đồng thời mở lỗ tiểu ra.

Lỗ tiểu phun ra dòng nướ© ŧıểυ nóng bỏng hệt như tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng lượng lại nhiều hơn rất nhiều. Nháy mắt, trong ruột đã hứng lấy biết bao là nướ© ŧıểυ, một luồng xúc cảm căng trướng kỳ quái dâng ập lên. Trên lông mi của Hạ Thanh Phỉ vẫn còn vương những giọt lệ, cứ ướŧ áŧ như thế mà nhìn chằm chằm đối phương. Cậu hoàn toàn không biết được dáng vẻ hiện tại của bản thân có biết bao là quyến rũ, mà Hàn Tùng Vân thì lại hôn sâu cậu lần nữa, đồng thời rót toàn bộ nướ© ŧıểυ vào lỗ da^ʍ của người yêu.

Nếu như anh biết để tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ lại bên trong sẽ không tốt cho thân thể, có lẽ anh còn muốn ôm cậu nghỉ ngơi một phen rồi mới rút ©ôи ŧɧịt̠ ra.

Lúc qυყ đầυ rời khỏi miệng cúc, nướ© ŧıểυ khi trước tè vào bên trong ùn ùn trào ra ngoài, thoáng chốc đã thấm ướt cả một mảng khăn trải giường. Trong đó còn chứa rất nhiều dịch thể trắng đυ.c, khiến toàn bộ bờ mông nhỏ bé kia trông da^ʍ dật hết cả lên. Thân thể Hạ Thanh Phỉ mềm nhũn, cậu được anh bế lên rồi mới được đưa vào phòng tắm. Cậu lại cùng anh ngồi trong bồn tắm ấm áp, nhưng lần này lại không làm nên chuyện ức hϊếp gì quá đáng, chỉ tắm rửa sạch sẽ cơ thể và hoa cúc lộn xộn mà thôi.

Cậu mê mê man man, thậm chí liệu cái bụng mình có đói không cũng chẳng biết nữa.