Chương 19: Dính nhau

Bạch Duyên Đình tay cầm máy ảnh run một cái, suýt nữa làm rơi máy ảnh, ánh mắt không dám tin nhìn cô, đột nhiên ý thức được mình làm cái gì Trình Khanh Khanh nháy mắt mặt liền đỏ lên.

Mắt thấy hai bảo bối cũng mở mắt to tròn nhìn cô, vội vàng gượng cười giải thích, "Ba vừa mới vất vả, đây là cho phần thưởng của ba." Quay đầu nhìn qua Tiểu Nhã, "Tiểu Nhã cũng thưởng cho ba đi."

Tiểu Nhã gật gật đầu, lần này cũng không chê ba ba trên người toàn mùi khói, vội vàng dùng hai tay non nớt đưa tới, bưng lấy mặt ba ba, hôn một cái.

Bạch Duyên Đình sững sờ một lát mới hồi phục tinh thần , hồi phục tinh thần lại mới biết mình có chuyện tốt, mặc dù cố nở nụ cười nhưng tay chân đã luống cuống, vừa quay đầu nhìn thấy con trai mình đang nhìn bèn nói: "Vậy còn con?"

Tiểu Cảnh lại quay đầu đi, kiêu ngạo nói, "Con trai với nhau, hôn gì mà hôn?"

". . ." Bị con trai cự tuyệt, Bạch tiên sinh cũng không tức giận, trong đang vui sướиɠ nên những chuyện không liên quan đều quên hết.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió mùa đông thổi tới, Trình Khanh Khanh cảm thấy gương mặt lạnh đến đau nhức, thế nhưng là lòng của cô lại là ấm, ba bảo bối ấm áp bên người, cho dù "Rét cắt da cắt thịt" cô cũng không sợ hãi.

Đây là của cô, cô muốn nắm chắc, tóm chặt lấy, cô cũng muốn về cái thế giới lạnh lẽo kia, cũng không muốn tiếp tục cô đơn.

Ban đêm, Trình Khanh Khanh ru hai bảo bối ngủ sau đó đem tư liệu chụp ảnh ra xem, xem xong cũng đã đến 12h.

Cô cầm cái chén xuống lầu, chuẩn bị rót cốc nước uống, đi ngang qua phòng Bạch Duyên Đình thấy đèn vẫn sáng, nghĩ đến anh còn đang bận bịu, vừa mới bận tíu tít giúp cô luyện tập chụp ảnh chậm trễ không ít thời gian, hiện tại chỉ có thể tốn thêm thời gian làm chuyện của mình. Trình Khanh Khanh áy náy không thôi, uống nước xong liền làm thức ăn khuya mang lên cho anh.

Khinh Khinh gõ cửa mấy lần liền nghe được anh ôn nhu nói, "Vào đi."

Thời điểm Trình Khanh Khanh đi vào anh quả nhiên đang cắm cúi vào máy tính trước mặt, thấy mắt anh không chớp một cái, hình như rất bận. Trình Khanh Khanh càng áy náy hơn, đem bánh gatô đặt lên bàn, một mặt xin lỗi nói: "Hôm nay bởi vì giúp em luyện tập làm chậm trễ của anh không ít thời gian?"

Bạch Duyên Đình lúc này mới quay đầu nhìn cô, lại là cười cười, "Nói cái gì ngốc đấy?" Nói xong lại quay đầu bận bịu.

Trình Khanh Khanh thấy anh bận rộn như vậy, cũng không quấy rầy anh, nhân tiện nói: "Em làm bánh gatô, anh ăn một miếng đi, đừng làm khuya quá."

Bạch Duyên Đình dừng lại động tác trong tay, ánh mắt nhìn về bánh gato, khóe miệng khẽ cong lên, thấy cô rời đi, anh vội vàng nói: "Tới ôm anh một chút."

". . ." Trình Khanh Khanh dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn anh, đợi lấy lại tinh thần thì sắc mặt liền đỏ lên.

Bạch Duyên Đình cũng ý thức được mình quá nóng vội, thế nhưng lời nói cũng không thu hồi lại, liền kiên trì, ra vẻ bình tĩnh lại nói: "Đến ôm anh một cái." Anh quay về phía cô, giương hai tay ra.

Trình Khanh Khanh nghĩ dù sao cũng không phải là chưa từng ôm qua, hơi do dự một chút rồi đi qua, anh lại không kịp chờ kéo tay cô một cái, có lẽ là trong lúc nhất thời không khống chế lại, sức lực của anh hơi lớn, Trình Khanh Khanh a một tiếng liền ngã vào lòng ngực anh.

Anh ôm rất chặt, như muốn ghìm cô vào thân thể, khẽ vuốt ve đầu cô, ngữ khí khàn hàn, "Khanh Khanh, không nên động, cứ như vậy ôm, chỉ ôm một lúc là được!"

Ngữ khí của anh ăn nói khép nép giống như tên ăn mày xin ăn, thanh âm giống như có thể đứt gãy bất cứ lúc nào, tim đập thình thịnh giống như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Anh tựa như trúng độc, cô là thuốc giải duy nhất, nếu cô rời đi anh chỉ có thể chết.

Ngữ khí khiến cô cảm thấy đau lòng, ôm một chút liền có thể an ủi anh, vì cái gì lại không ôm anh nhiều một chút? Cô liền chậm rãi buông lỏng, chui vào trong ngực anh.

Anh vuốt ve mặt cô, khẽ nói "Khanh Khanh . . .".

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời loạn tâm trí, thân thể giống như hóa thành vũng nước, không muốn nhúc nhích tùy ý anh ôm.

Hai người không nói gì thêm, căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, Trình Khanh Khanh tựa ở trước ngực anh. Trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lá, như có như không mùi nước hoa còn có cả hơi thở nam tính bao phủ quanh cô.

Cô cùng anh gần nhau như vậy, trên người anh ấm áp dễ bao trùm cả cơ thể cô, cô khẽ ngẩng đầu nhìn thấy yết hầu gợi cảm, nhất là yết hầu kia còn thỉnh thoảng nhúc nhích một chút, mang theo một loại trí mạng dụ hoặc.

Trình Khanh Khanh hoàn toàn mê đắm, theo bản năng, kìm lòng không được sờ lên cổ của anh, lại ở chỗ yết hầu sờ sờ, kêu nhẹ một tiếng: "Duyên Đình."

Bạch Duyên Đình thân thể cứng đờ, không dám tin hướng nhìn cô, "Em vừa gọi anh là gì?" Ngữ khí của anh cũng mang lên vui sướиɠ.

Trình Khanh Khanh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, có chút xấu hổ cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng, hai tay cũng không an phận xoắn lắc lắc lẫn nhau, "Em… Em gọi anh là Duyên Đình, anh không thích sao?"

Bạch Duyên Đình lại ôm chặt cô một chút, lấy cằm cọ cọ trán cô, thanh âm nhu phảng phất có thể chảy ra nước, "Thích, rất thích."

Anh ôm cô không muốn buông, Trình Khanh Khanh mặc dù có chút lúng túng, trong lúc nhất thời cũng không nỡ từ trong ngực của anh xuống, được gọi một câu Duyên Đình anh có thể vui vẻ thành cái dạng này, có thể nghĩ, trước kia cô lạnh nhạt thể nào, trong lòng bắt đầu chua chua, trên đầu trái tim giống như là bị người dùng đầu ngón tay đâm một chút, từng đợt đau.

Cô thở dài một hơi, hai tay nâng bên trên mặt của anh, đầu ngón tay vuốt ve, ôn nhu kêu: "chồng à!"

Một tiếng này "Chồng" nghe vào trong tai, phảng phất có một dòng điện chạy qua, cảm thấy toàn thân xốp giòn.

Không biết đợi cô gọi tiếng chồng này không biết đã bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được, cuối cùng cũng đến ngày Khanh Khanh xem anh là chồng mình.

Cho dù trải qua quá nhiều chua xót cùng dày vò, thế nhưng khi nghe được tiếng này, anh đều cảm thấy tất cả đều không tính là gì, một tiếng chồng này xứng đáng để đợi chờ.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, kiều nhuyễn gọi một tiếng lão công, tất cả đều khiến anh kích động không thôi, anh dùng toàn bộ bản năng khắc chế bản thân không run rẩy, trong nội tâm từng vòng từng vòng ấm áp gợn sóng đẩy ra, cặp mắt của anh sớm đã đỏ ửng.

Trình Khanh Khanh gọi anh một tiếng anh lại thật lâu không có trả lời, cô cũng không dám nhìn, mang theo chột dạ hỏi, "Em gọi như vậy, anh có phải hay không không thích?"

"Thích lắm!"

Thanh âm nghẹn ngào, Trình Khanh Khanh nghe được lấy làm kinh hãi, cô ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy khóe miệng của anh run rẩy, cặp mắt đỏ ửng.

Nhìn thấy bộ dáng của anh, Trình Khanh Khanh chua xót, cô chỉ muốn đem tất cả nhu tình cho anh, cô bưng lấy mặt của anh, càng mềm mại gọi anh: "Chồng ơi…chồng…chồng à"

Bạch Duyên Đình nắm chặt cánh tay, bờ môi hôn khẽ lên trán cô, ôn nhu nói: "Khanh Khanh, hôm nay làm sao ngoan thành dạng này, em muốn ngọt chết anh sao?"

"Anh rất thích em gọi như vậy sao?"

"Rất thích, về sau cứ gọi như vậy đi."

Trình Khanh Khanh cúi đầu cười cười, hai tay ôm cổ của anh, đem cằm dựa vào vai anh, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến tóc của anh, từng chiếc tóc bạc rất chói mắt, Trình Khanh Khanh đáy lòng càng cảm thấy yêu thương, cô ôm thật chặt đầu của anh kìm lòng không được hôn trên mặt anh một cái, ôn nhu nói: "Duyên Đình, em sẽ không rời xa anh, mãi mãi cũng không!"

Cơ thể mềm mềm dựa vào người anh, hương thơm phả lên chóp mũi, sự ôn nhu của cô làm anh loạn nhịp, cô như vậy làm sao anh có thể chống đỡ được. Anh chậm rãi nhắm mắt, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, giọng nói đã biến đổi, "Khanh Khanh, em thế này làm sao anh nhịn được đây?"