Chương 20 - 1: Ngọt ngào

Trình Khanh Khanh hiểu ý của anh, cũng đành phẫn nộ thu tay lại, Bạch Duyên Đình không muốn cô rời khỏi, cánh tay vội vàng buộc chặt, cúi đầu nhìn cô

Cô gái trước mặt mèm mại tựa như một đóa hoa, rõ ràng đã sinh hai đueá bé, thấy thế nào cũng mềm mại giống một thiếu nữ không rành thế sự.

Cô có mái tóc dài buộc đơn giản sau gáy, vừa rồi bởi vì anh vân vê trên lưng cô, đầu tóc cô trở nên hơi rối, có một hai sợi rũ xuống bên tai, mà gương mặt trắng nõn của cô giấu vẻ hỗn loạn như vậy, giống như mặt bánh bao tròn trịa, giống như vĩnh viễn không già, cho dù năm mươi năm sau, cái bánh bao này có thêm vài nếp nhăn thì vẫn là cái bánh bao đẹp nhất.

Giờ phút này, cô cụp hai mắt, lông mi dài, cũng không biết do căng thẳng hay kích động, lông mi của cô nhẹ nhàng rung động, hình như ở lông mi ngưng tụ chút bọt nước, thật sự là câu lòng người. Sợ hạt châu nho nhỏ này đang rung động lại vỡ tam, anh liền cúi đầu dùng lưỡi liếʍ nhẹ đi.

Cô thật không đoán được anh sẽ làm vậy, thân thể run rẩy, đầu lại cúi xuống thấp hơn, bên miệng tràn ra một tiếng ưʍ. Đầu Bạch Duyên Đình oành một tiếng, thân thể như bùng cháy.

Anh hít sâu mấy hơi để bình phục một chút, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, biết bản thân sắp không nhịn được nữa, hết lần này đến lần khác không kìm lòng được đưa đôi mắt nhìn đôi môi đỏ mọng kia. Cô không thích trang điểm, nhưng là cho dù không trang điểm cũng là môi hồng răng trắng, nhất là đôi môi động lòng người kia.

Yết hầu Bạch Duyên Đình lăn lăn, âm thanh biến đổi hỏi: "Khanh Khanh, nếu anh hôn em, em sẽ đánh anh sao?"

Bạch Duyên Đình không ngừng xoa xoa lưng cô, lại cọ cọ hôn trên mặt cô, lý trí Trình Khanh Khanh đã không biết bay đi nơi nào, nghe được anh nói như vậy, cô chỉ cảm thấy trong thân thể tê dại, không còn lý trí để trả lời anh.

"Có điều, đánh anh cũng được, em muốn đánh thế nào cũng được."

Anh tự như lầm bầm một câu như vậy, tiếng nói vừa dứt, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Trình Khanh Khanh cảm thấy trong đầu như có một tiếng ầm vang, thời khắc bị anh lôn lên kia, toàn thân như bị đông lại, vốn theo bản năng nên đẩy anh ra, nhưng lại không động đậy được, cảm thấy bản thân như bị đánh thuốc tê, mà trên miệng tê tê dại dại rõ ràng.

Khi còn là Hạ Tình cô chưa từng yêu đương, càng không biết hôn môi là cảm giác gì, nhưng bây giờ…

Tựa như một loại mỹ thực, hương thơm nhắn nhụi, mỹ vị thơm tho chảy xuống, kí©h thí©ɧ cô đến phát run

Mà nụ hôn của anh so với thức ăn còn mê người hơn

Vốn còn ở trên người anh, trên người anh có hơi thở mang hormone nam tính có thể làm cô không thở nổi, nhưng bây giờ, tất cả hương vị đàn ông của anh vô cùng cường hãn thông qua môi lưỡi liên tục truyền vào trong miệng cô.

Cô nghe được thanh âm anh nuốt hỗn loạn, cô nghe được trong ngực anh phát ra tiếng thỏa mãn, như là một con mạnh thú động tình, anh nhìn mãnh liệt như vậy, mạnh mẽ như vậy, giống như muốn đem cô nuốt vào trong bụng, vừa khiến người ta sợ hãi lại khiến người ta kích động.

Trình Khanh Khanh bị anh hôn đến đầu óc trống rỗng, cho đến khi không thở nổi nữa anh mới buông cô ra, cô xuyên qua đôi mắt mê ly mang theo hơi nước nhìn anh, thấy trong mắt anh đỏ ửng. Cô đáng thương nhìn anh nói: "Duyên Đình, không nên như vậy."

Bạch Duyên Đình nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, thần sắc hồi phục một chút, trong đó còn có khát vọng mãnh liệt làm cô sợ hãi, anh cười với cô, âm thanh nhu hòa như sợ dọa đến cô.

"Được rồi, em đánh anh đi"

Trình Khanh Khanh giận dỗi liếc anh "Đánh anh làm gì?. "

Bạch Duyên Đình nhíu mày, "Không đánh?"

Trình Khanh Khanh buông xuống đầu gật gật đầu, "Không đánh."

Bạch Duyên Đình khóe miệng cong càng lúc càng lớn, "Đã không đánh, vậy anh liền hôn lại lần nữa."

". . ."

Trình Khanh Khanh còn chưa kịp nói chuyện, anh đã cúi người đem môi cô chặn lại, lúc này nụ hôn dịu dàng hơn lần trước, tựa như đói bụng rất lâu được ăn, lần này lại không giống vậy, thong thả ung dụng, giống như đang thưởng thức hương vị ngọt ngào.

Anh hôn đến thong thả mà ưu nhã, trong miệng cô mỗi nơi đều bị anh nhấm nháo, nhưng cô cảm thấy anh rất cẩn thận, tựa như là không có lần sau, mỗi phút giây đều mang theo cảm kích.

Trình Khanh Khanh bị hôn đến choáng váng, tựa như con búp bê để anh làm gì thì làm, hôn không biết kéo dài bao lâu, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng lo lắng: "Mẹ ơi"

Tựa như mộng đẹp đột nhiên bị đánh thức, thân thể hai người cứng đờ, Trình Khanh Khanh cảm giác mình đang làm chuyện xấu bị phát hiện, vội vàng né ra, Bạch Duyên Đình không cho cơ hội chạy thoát, nắm chặt hai tay đem cô ôm chặt lấy.

Trình Khanh Khanh nghe được Tiểu Nhã gọi một tiếng, rất nhanh hồi phục tinh thần từ cảm giác đó, vội vàng đẩy anh một cái, khẩn trương nói: "Em đi xem con một chút. "

Kỳ thật Bạch Duyên Đình cũng có chút quýnh, anh mặc dù là một người đàn ông, còn là người đàn ông có chút ít tuổi, nhưng phương diện này lại không có kinh nghiệm, cả đời chỉ thua trong tay cô, mặc dù sảng khoái nhưng cũng có chút ngượng ngùng.

Anh nắm tay ho khan một tiếng, từ từ đặt cô xuống, sửa sang lại, giúp cô cầm quần áo, lúc này mới nói: "Anh đi cùng em"

Trình Khanh Khanh đỏ mặt gật gật đầu, "Được."

Tiểu Nhã tỉnh dậy hông thấy mẹ, cho rằng mẹ lại đi lần nữa, liền gọi anh trai dậy đi tìm mẹ.

Phía ngoài phòng đen như mực, Tiểu Nhã chăm chú túm chặt tay anh trai, gọi mấy tiếng mẹ đều không có người trả lời.

"Mẹ có phải lại bị mang về bệnh viện hay không? Mẹ lại rời khỏi chúng ta nữa hả anh?" Tiểu Nhã nức nở nói.

Tiểu Cảnh tựa như nam hán tử sờ đầu cô bé nói: "Sẽ không, mẹ đã móc tay rồi, không rời khỏi chúng ta nữa, tin lời anh nói."

Có anh trai an ủi, Tiểu Nhã thoáng yên tâm, lúc hai bé chuẩn bị nắm tay mở chốt cửa trên hành lang, thấy ba ba mở cửa phòng ra, thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp của mẹ xuất hiện ở cửa nhìn hai bé ôn nhu nói: "Bảo bối, tới đây. "

Hai đứa bé nhìn thấy mẹ mắt lập tức phát sáng, tiểu Cảnh vội dắt em gái nhảy vào trong ngực mẹ, mặc dù vừa mới an ủi em gái như vậy, nhưng khi nhìn thấy mẹ vẫn làm bé vui đỏ vành mắt, bàn tay ôm lấy chân mẹ, cái loại sợ hãi một lần nữa mất đi.

"Còn tưởng rằng mẹ không cần bọn con nữa."

Trình Khanh Khanh bất đắc dĩ thở dài, hai đứa bé này giống hệt ba nó, đều lo lắng vừa mở mắt cô liền sẽ biến mất không thấy gì nữa, hận không thể lúc nào cũng mang cô bên người.

Bạch Duyên Đình từ trong phòng ra, không cao hứng trừng vậy nhỏ một chút, "Làm sao rồi? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, khóc sướt mướt?"

Tiểu Cảnh từ trong ngực mẹ thò ra, bàn tay nhỏ nắm thành quả đấm dụi dụi con mắt nói: "Con mới không có khóc đâu." Lại ngẩng đầu một mặt u oán nhìn qua ba ba nói: "Là ba đem mẹ trộm đi sao?"

Bạch Duyên Đình, ". . ."

Tiểu Nhã lúc này cũng chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Duyên Đình, cố ý dùng âm thanh oán hận nói: "Ba ba bại hoại!" Nhưng thanh âm của bé vừa mềm vừa, không khiến người ta sợ hãi ngược lại còn cảm thấy đáng yêu.

Bạch Duyên Đình giúp cô gánh oan ức này Trình Khanh Khanh rất hổ thẹn, vội vàng nói: "Không phải ba ba trộm mẹ, là mẹ sợ ba mệt, mang cho ba chút đồ ăn."

Vừa nói vừa đem hai bảo bối lôi kéo vào phòng, hai bảo bối không khách khí nhảy lên giường ba, mỗi người một bên ôm lấy mẹ.

Bạch Duyên Đình thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Tiểu Nhã thở dài, ủy khuất, "Tiểu Nhã nói ba bại hoại ba thật đúng là khổ sở, ba còn tưởng rằng Tiểu Nhã cũng yêu ba như mẹ, không nghĩ tới Tiểu Nhã xem ba là đồ bại hoại."

Tiểu Nhã nghe được ngữ khí không thích hợp, chậm rãi nghiêng đầu nhìn, Bạch tiên sinh thấy bé nhìn sang, liền cố ý ưu thương nhìn lại nói: "Thì ra Tiểu Nhã không thích ba, ba thật khó chịu." Anh vuốt trái tim mình, giả vờ đáng thương

Nhìn thấy dáng vẻ của ba, Tiểu Nhã lập tức cũng nóng vội lên, vội vàng bổ nhào vào trên người ba, lo lắng hôn ba một cái, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt an ủi: "con rất yêu ba ba."

Bạch Duyên Đình thuận thế ôm bé con vào lòng, u oán nhìn qua , "Vậy con vừa nói ba ba bại hoại."

Tiểu Nhã móp méo miệng, cái trán tại hắn mọc đầy râu ria trên mặt cọ xát, mềm mềm mà nói: "Tiểu Nhã sai, ba ba không cần khổ sở."

Bạch Duyên Đình nghe như bé muốn khóc, trái tim mềm nhũn, vội nói: "Được được, baba tha thứ cho con." Vừa nói vừa ôm bé vỗ vỗ, "Thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi, nha?"

Tiểu Nhã gấp vội vàng gật đầu đáp: "ừm vâng vâng!"

Trình Khanh Khanh nhìn hai cha con, không nhịn được cười cười, thấy Tiểu Nhã ngoan ngoãn ngủ ngon, liền đem Tiểu Cảnh ôm lấy, lại hôn Tiểu Cảnh một cái nói: "Tiểu Cảnh cũng ngủ đi."

"Được." Tiểu Cảnh lên tiếng, quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt.

Hai đứa bé ngủ rất ngoan, không lâu liền ngủ mất, trong phòng rất nhanh trở nên yên tĩnh, Trình Khanh Khanh cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập, nghĩ đến vừa mới nụ hôn kia cô chỉ cảm thấy trong lòng còn nong nóng, nhìn sang Bạch Duyên Đình lại thấy anh cũng đang nhìn mình, càng không được tự nhiên, vội nói: "Anh cũng đừng bận quá, sớm nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay em chỉ đành chiếm phòng anh một đêm."

Bạch Duyên Đình ngẩn người, lập tức cười một tiếng, "Vậy em mỗi ngày về sau đều chiếm phòng anh đi!"

Trình Khanh Khanh xấu hổ.

Bạch Duyên Đình cũng không đùa cô nữa, cẩn thận từng li từng tí xuống giường, "Được rồi, ba mẹ con ngủ trước đi anh còn có việc chưa làm xong." Nói xong lời này liền quay sang chỗ khác bận bịu.

Trình Khanh Khanh thấy thế cũng đành phải thở dài, ở trong lòng nghĩ đến, về sau nhất định phải đền bù Bạch tiên sinh mới được.

Sáng sớm hôm sau Trình Khanh Khanh tỉnh dậy rất sớm, Bạch Duyên Đình hôm qua bận rất muộn, bây giờ còn đang đang ngủ say, Trình Khanh Khanh phát hiện người này ngày bình thường cười đùa tí tửng, nhưng khi ngủ lông mày lại nhíu chặt lại, cũng không biết trong giấc có gì khiến anh lo lắng.

Cô đưa tay lên mặt anh sờ sờ, vị đại thúc này mặc dù cao tuổi nhưng được bảo dưỡng cũng không tệ, làn da bóng loáng tinh tế khiến phụ nữ cũng đố kị, ngón tay chậm rãi rời xuống đến môi, đột nhiên nhớ tới nụ hôn đêm qua, mặt Trình Khanh Khanh liền đỏ lên, giống như bị nhìn trộm tâm tư, cô vội vàng thu tay lại, cẩn thận từng li từng tí rời khỏi mặt anh.

Sau khi rời giường cô liền bắt đầu làm điểm tâm, hôm nay cô bánh bao thêm bát cháo, đem bánh bao trong nồi hấp, cô liền bắt đầu pha trà cho Bạch tiên sinh.

Mở ngăn tủ cầm chén của anh xuống, bắt đầu cho trà vào chén, đang chuẩn bị quay người lấy nước sôi, lại không muốn quay đầu, cô nghiêng dựa vào trên khung cửa, cười nhẹ nhàng nhìn sang đã thấy anh.

Trình Khanh Khanh đột nhiên nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, lập tức giật nảy mình, đang kinh hãi lại nghĩ tới cảnh đêm qua hai người hôn nồng nhiệt, cô liền xấu hổ trừng mắt liếc anh một cái nói: "Sao anh không nói gì, làm em giật mình."

Đang muốn ra vẻ bình tĩnh đi lấy nước sôi, Bạch Duyên Đình lại đột nhiên cô lại, không muốn bỏ qua, từng bước đến gần cô, sau lưng Trình Khanh Khanh chính là bếp lò, cô rất nhanh liền bị anh bức đến phải chống tay xuống, khí tức của anh bỗng nhiên xâm nhập, trái tim trong ngực lại bắt đầu đập dữ dội, giống như là muốn từ trong nhảy ra, con mắt cũng cúi thấp xuống, không dám nhìn anh.

"Em còn chưa chào hỏi với anh đâu." Anh đem hai tay chống trên bếp, hai cánh tay để cô ở giữa.

Hơi ấm nhào vào chóp mũi cô, Trình Khanh Khanh hít vào một ngụm khí lạnh, muốn lui lại nhưng lại lui không thể lui, cảm giác này thật là muốn chết.

Cô chăm chú nắm lấy góc áo, cực lực ổn định thanh âm nói: "Cái gì?"

"Chúng ta hôm qua đã nói xong, em về sau gọi anh là gì?"

Trình Khanh Khanh ánh mắt lung tung liếc qua, hít sâu một hơi, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chồng. . ."

Quả thực như đang xoa nắn trái tim anh, dịu dàng nhìn cô, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ lập tức lọt vào mắt, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, đôi môi kia bị chính mình hôn đỏ, chỉ sợ cô không biết hiện tại bản thân có bao nhiêu mê người, anh muốn giải quyết cô ngay tại chỗ.

Giờ phút này lại nghe thấy cô nhu nhu gọi anh, liền nhịn không được cúi người hôn ở khóe môi một cái, một cái này căn bản cũng không đã nghiền, Bạch tiên sinh trong lúc nhất thời hào hứng, đang chuẩn bị bắt được môi của cô, lại thấy sau lưng xuất hiện âm thanh non nớt.

"Ba ba, hai người đang làm gì thế?"

Oanh! Tựa như là một luồng sấm sét đột nhiên nện ở đỉnh đầu..

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy mình như tội ác tày trời, trong lúc nhất thời tự trách, nhìn qua hai tiểu bảo bối đang tò mò không biết nói gì.

Cũng không biết hai tiểu bảo bối đứng bao lâu, nhìn bao lâu. Bọn họ làm chuyện xấu bị con nhìn thấy xấu hổ muốn chết.

"Vừa mới không phải còn ngủ say như chết sao? Làm sao đã tỉnh rồi?" Bạch Duyên Đình xụ mặt hỏi.

Tiểu Cảnh chớp một đôi sáng long lanh nhìn ba xong lại nhìn sang mẹ, cong lên miệng nhỏ, "Ba mẹ hai người đang thân thiết sao? Tại sao lại không gọi bọn con."

Bạch Duyên Đình, Trình Khanh Khanh: ". . ."

Trình Khanh Khanh vội vàng lấy lại tinh thần, ngồi xuống ôm hai tiểu bảo bối vẫy vẫy tay nói: "Muốn chứ, sao lại không, hai đứa đến đây!"

Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã liền vội vàng vung chân tay nhỏ nhắn chạy đến bên người mẹ, mỗi đứa hôn mẹ một cái, Trình Khanh Khanh cũng hôn lại hai đứa nhỏ một cái.

Điều này làm Trình Khanh Khanh bớt xấu hổ một chút, coi như hai đứa cái gì cũng không thấy, dắt tay hai đứa chuẩn bị ăn sáng.

Ăn xong, Bạch Duyên Đình đưa cô đến chỗ làm việc, dừng xe ở cổng, Bạch Duyên Đình tự mình mở cửa xe cho cô, khi cô xuống xe lại tha thiết dặn dò, "Không nên nghĩ nhiều, nhớ những gì hôm qua anh nói với em không?"

Trình Khanh Khanh gật gật đầu, Bạch Duyên Đình liền yên tâm để cô đi vào, Trình Khanh Khanh đi vài bước quay đầu phát hiện anh còn đứng ở trước xe nhìn cô chằm chằm, thấy cô quay lại nhìn anh liền cười.

Nụ cười của anh cũng thật ấm áp, cô cũng lộ ra nụ cười đẹp nhất, Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời không chịu được liền chạy nhào vào l*иg ngực anh.

Bạch Duyên Đình không ngờ cô sẽ làm thế, cả người đều lâng lâng, anh nhíu máy lo lắng hỏi, "Làm sao thế Khanh Khanh?"

Cô chôn mặt trong ngực anh, "Không có gì, nghĩ muốn ôm anh."

Bạch Duyên Đình bật cười, "Sao lớn như thế còn nũng nịu như trẻ con." Nói nói như thế nhưng đôi tay kia cũng ôm lấy cô. Kỳ thật chỉ có anh biết khi cô nũng nịu với anh anh vui vẻ như thế nào.

Cứ như vậy ôm nhau một hồi, Trình Khanh Khanh ý thức được chung quanh có người đi qua mới buông ra, xấu hổ nói, "Em đi vào trước."

Bạch Duyên Đình ho một tiếng, "Được."

Hai người lúc này mới tách ra.