Chương 1

Những phi tần này lại có thể mắng chửi hơn một canh giờ. Đường Thi thở dài lần thứ ba mươi ba, nàng ngồi đến ê cả mông rồi, buổi thỉnh an ngày hôm nay còn kéo dài đến bao giờ đây? Nếu có thể xuyên trở về, lần sau nàng nhất định không chửi thầm ông chủ Địa Trung Hải hay cằn nhằn cả tiếng đồng hồ trong cuộc họp nữa.

"Hoàng thượng giá lâm!" Giọng nói the thé của thái giám vang lên.

Oanh oanh yến yến trong điện yên tĩnh lại ngay lập tức, Yến phi sửa sang lại trâm ngọc cài bên tóc mai, Thục phi vỗ vỗ làn váy, Lý chiêu dung liếc mắt khinh thường hai nàng, An tần thì mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống, Chu tài nhân có phân vị thấp nhất giống như người vô hình, chỉ im lặng đứng dậy.

"Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng." Các phi tần lên tiếng hành lễ.

Thiên Hành đế sải bước tiến vào, đi lướt qua chúng phi cũng không thèm liếc mắt nhìn các nàng một cái: "Miễn lễ."

Hắn nói xong thì cung kính hành lễ với Thái hậu: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu kim an."

Thái hậu vui vẻ kéo Thiên Hành đế lên ngồi cạnh bà: "Hoàng nhi miễn lễ, hôm nay hạ triều sớm vậy à?"

Hắn cười nói: "Nhờ phúc của mẫu hậu mà quốc thái dân an, trong triều cũng ít việc."

[Đã trưa rồi còn sớm gì nữa? Một đám nữ nhân ngồi ỳ ở chỗ này mắng đông chửi tây, nói cả nửa ngày trời chẳng phải vì chờ Hoàng đế à, tiếc là ném mị nhãn cho người mù, Hoàng đế cũng không liếc các nàng một cái.]

Thái hậu và chúng phi: "..."

Tay phải Thiên Hành đế đặt trên đầu gối, ánh mắt sắc bén quét qua phía dưới, các phi tần đứng ở hai bên đều rất quy củ, nguyên một đám cung nữ thái giám hầu hạ trong điện cũng thành thật an phận như cọc gỗ, quả thực không nhìn ra có điều khác thường nào.

Giọng nữ này phát ra cũng rất vô căn cứ.

Hắn cụp mi không nhìn nữa, quay sang tán gẫu việc nhà với Thái hậu như chưa có việc gì: "Dạo này thời tiết mát mẻ hơn, bệnh đau đầu của mẫu hậu đã tốt hơn chưa?"

"Đã đỡ hơn nhiều, Hoàng nhi thật hiếu thuận." Vẻ mặt Thái hậu từ ái: "Hoàng nhi vào triều vất vả, hẳn là đói bụng rồi chứ, ai gia kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị vài món ăn cho Hoàng nhi rồi."

Yến phi vội vàng đứng dậy thể hiện: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, hôm nay thần thϊếp dậy từ giờ Mão để tự tay hầm hai chén huyết yến, vẫn luôn giữ ấm, bây giờ vừa kịp dùng, thần thϊếp cũng sai người đem vào được không?"

Thái hậu gật đầu cười: "Yến phi có lòng rồi, trình lên đi."

Yến phi vui mừng kêu người bưng lên hai chén huyết yến vẫn còn bốc hơi nóng lên.

Thái hậu nhận lấy, nếm thử một thìa rồi khen: "Không tệ, huyết yến này mềm mịn tinh tế, cảm giác thật tốt, Hoàng nhi cũng nếm thử đi."

Thiên Hành đế bèn cầm chén và thìa từ trên khay sứ trắng như tuyết lên.

[Có gì hiếm lạ đâu, tổ yến không phải là nước bọt của chim én à?]

Thỉnh an cả nửa ngày, Đường Thi vừa mệt vừa đói, nàng không khỏi chửi thầm một câu.

Hệ thống Qua Qua nhảy ra khoe khoang ngay lập tức: [Ký chủ, không chỉ mỗi vậy đâu, khi tổ yến vừa được lấy xuống cũng có rất nhiều lông chim và rêu phong, sau khi ngâm nước và nhặt sạch lông nhiều lần mới đem chế biến được, chắc chắn khi chưng lên cũng có hương thơm của lông chim, rêu phong, cành khô và lá cây tạp nham đấy.]

Đường Thi bỗng nghĩ đến một vấn đề khác: [Hàng ngày chim én đều bay vào bay ra như vậy, liệu có rơi cức trên tổ yến không nhỉ?]

Ọe...

Thái hậu chỉ cảm thấy một trận buồn nôn xông lên, vội quay đầu đi cố gắng phun hết mấy ngụm tổ yến vừa mới ăn ra.

"Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương..."

"Mời thái ý, đi mời thái y nhanh!"

Mọi người trong điện đều nhốn nháo hoảng loạn.

Thiên Hành đế cảm thấy may mắn vì chưa ăn miếng nào, bèn thả cái chén vào trong khay sứ rồi nhìn sang Thái hậu đang cố gắng ói đồ ăn ra, lo lắng hỏi: "Mẫu hậu khó chịu ở đâu? Sao lại không nói sớm với nhi thần chứ?"

[Chẳng lẽ Thái hậu là lão bạng sinh châu, lại mang thai rồi ư?] Đường Thi nghi hoặc.

Qua Qua không chắc chắn lắm: [Ta lục lại xem, không đúng nha, Tiên đế đã băng hà một năm rồi.]

Đường Thi cảm thấy Qua Qua quá thiếu hiểu biết: [Vậy cũng chưa chắc, ngộ nhỡ Thái hậu mang thai Na Tra thì sao? Với lại, ai quy định rằng thai trong bụng Thái hậu phải là của Tiên đế chứ?]

Khuôn mặt Thái hậu xanh mét, nhìn vẻ mặt Liễu ma ma và các cung nhân hầu hạ vẫn bình thường, vẻ mặt Hoàng đế cũng quan tâm nhìn mình, bà không tìm được kẻ đầu sỏ gây tội, lại không thể đứng ra nói mình không mang thai, chỉ đành kiềm chế không nóng nảy nói: "Ai gia không sao, chỉ là vừa nãy ăn uống hơi nhanh nên dạ dày khó chịu một chút, nghỉ ngơi chốc lát là khỏe rồi, Hoàng nhi còn nhiều việc phải giải quyết, không cần bồi tiếp ai gia nữa, các ngươi cũng lui xuống hết đi."

Chúng phi tần sợ hết hồn, biết rằng nếu ở lại cũng không có quả ngon ăn, bèn đứng dậy hành lễ cáo lui.

Chẳng qua là các nàng vừa bước chân ra khỏi cung Vạn Thọ liền đi chậm rì rì giống như bị dính keo cao su, đi mỗi một bước đều ngoảnh đầu lại, rõ ràng là muốn tìm cơ hội gặp mặt Thiên Hành đế.

Không lâu sau Thiên Hành đế cũng đi ra, các phi tử trang điểm ăn mặc lộng lẫy vội vàng hành lễ, dáng vẻ yểu điệu vô cùng.

Đường Thi đứng lẫn trong đám người, lúc này mới thấy rõ tướng mạo của Thiên Hành đế, không nhịn được mà gào thét trong lòng: [Lớn lên thật đẹp trai nha... tiểu thịt tươi giới giải trí cũng không xứng xách giày cho hắn đâu, nhưng hoa càng đẹp thì càng có độc, không thể chạm vào, thật đáng tiếc!]

Vốn dĩ Thiên Hành đế không muốn phản ứng lại đám phi tử, đang định ngồi lên long liễn về điện Thái Cực phê tấu chương, nhưng vừa nghe thấy như vậy liền đổi ý, dừng chân nhìn sang các phi tử: "Ái phi miễn lễ, đúng lúc hôm nay có nắng thu, các ái phi đi dạo Ngự hoa viên cùng trẫm đi."

Cảm giác vừa ra khỏi cổng công ty lại bị cấp trên gọi điện bảo quay về làm việc là như thế nào?

Đường Thi vừa mệt vừa đói nên cáu kỉnh vô cùng. Nhưng mà đám phi tử lại vui mừng hớn hở, cảm thấy may mắn vì kéo dài thời gian thỉnh an hôm nay nên mới có cơ hội đi dạo Ngự hoa viên cùng Hoàng thượng, đáng tiếc là còn có năm cái đuôi đi theo làm kỳ đà nữa.

Các phi tử đọ sắc với nhau, đều muốn tìm cơ hội sáp đến bên cạnh Thiên Hành đế.

Hắn nhìn qua Yến phi diễm lệ khuynh thành, rồi đến Thục phi đoan trang phóng khoáng, Lý chiêu dung thanh tú, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Đường Thi và An tần ở phía sau.

Người phía trước có dung mạo điềm mỹ nhu nhược, ánh mắt nhút nhát, phát giác được tầm mắt của mọi người liền vội cúi đầu, giống như thỏ con đang sợ hãi. Nữ tử nhát gan yếu đuối như vậy không thể nào là chủ nhân của giọng nói kia được.

Còn An tần bên cạnh tuy hơi rụt rè nhưng vẫn đón nhận ánh mắt dò xét của Thiên Hành đế, sau đó nở nụ cười trong veo thuần khiết còn xen lẫn ngượng ngùng, lúng túng.

Thiên Hành đế liền chọn nàng ấy: "Trẫm đi dạo Ngự hoa viên rất ít, hay là An tần giới thiệu cho trẫm đi."

An tần mừng như điên, hai mắt phát sáng: "Thần thϊếp tuân chỉ."

Mấy phi tử khác đều đố kị đến đỏ mắt, bất luận là dung mạo An tần hay là thân thế, hoặc là tài hoa cũng không phải là xuất sắc nhất, dựa vào cái gì mà có thể độc chiếm sự sủng ái của Hoàng thượng.

Chẳng qua một khắc sau, tâm tình các nàng cũng bình phục một chút bởi vì Đại thái giám Quảng Toàn đắc lực nhất bên cạnh Thiên Hành đế hơi nghiêng người chặn lại động tác muốn sáp vào Hoàng thượng của An tần: "Đêm qua có mưa nên đường trơn trượt, An tần nương nương cẩn thận chút."

An tần hơi ngẩn người rồi vội vàng đáp ứng, sau đó quy quy củ củ đi theo... Quảng Toàn công công bên cạnh Thiên Hành đế.

Tuy chỗ đứng hơi kỳ quái nhưng đây cũng là vị trí gần Thiên Hành đế nhất rồi. Ngoại trừ Chu tài nhân được sủng ái thì không còn nữ nhân nào được đứng gần Hoàng thượng như vậy.

Yến phi bị An tần đoạt hết sự nổi bật nên khó chịu vô cùng, lại không muốn cách Thiên Hành đế quá xa, bèn tiến lên khoác tay An tần rồi giả bộ thân thiết chỉ vào một bụi Tử Long Ngọa Tuyết: "Hoàng thượng, kia là giống hoa gì thế? Thần thϊếp chưa từng nhìn thấy loài hoa này ở ngoài cung bao giờ đâu."

Lý chiêu dung che miệng cười nhạt: "Hẳn là bình thường Yến phi tỷ tỷ rất ít khi nhìn thấy nhỉ, đây là Tử Long Ngọa Tuyết, nó có nhụy đỏ tím ở giữa giống như thạch thảo, cánh hoa bung xòe ra tựa sen tuyết, Tử Long Ngọa Tuyết này chịu lạnh cực giỏi, có thể nở rộ vào mùa đông, mang ý nghĩa đại cát đại lợi, sắp có điềm lành, được rất nhiều quý nhân yêu thích."

"Lý muội muội thật thông thái, hiểu biết nhiều hơn cả hoa tượng. Vậy theo như suy đoán của Lý muội muội thì hoa cúc quý tộc này phối với điểm thúy mạ vàng mà Hoàng thượng mới ban thưởng cho ta sáng nay thì thế nào? Nếu đẹp mắt thì hôm nay tỷ tỷ sẽ xin Hoàng thượng một ân điển." Thục phi vừa phe phẩy quạt tròn vừa cười dịu dàng.

Đường Thi hưng phấn đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài: [Ôi định mệnh, tràng diện cung đấu trong truyền thuyết đến rồi, dùng giọng điệu ôn nhu nhất để đáp trả lời nói dụng tâm hiểm ác nhất.]

[Lý chiêu dung châm chọc Yến phi không học thức, hiểu biết nông cạn, lại khoe khoang bản thân học cao hiểu rộng, dựng lên hình tượng tài nữ để thu hút sự chú ý của Hoàng đế.]

[Thục phi càng đỉnh, so sánh trực tiếp Lý chiêu dung với hoa tượng, gần như nói thẳng Lý chiêu dung không lên được mặt bàn giống như hạ cửu lưu. Nhưng sau đó nàng ta lại cố ý nhắc tới điểm thúy, khoe khoang chuyện thị tẩm tối qua khiến Hoàng đế rất hài lòng.]

[Yến phi thật đáng thương, đúng là một người không có đầu óc, điều này cũng không nghe ra. Để xem nào, à, tổ yến sáng nay đúng là nàng ấy dậy sớm chưng đấy, ta cứ tưởng rằng chủ tử ra vẻ cho tổ yến vào nồi đất thì đã là tự tay hầm rồi, việc còn lại đều do người hầu làm chứ, nào biết được nàng ấy thật sự thành thành thật thật canh trước bếp lò hơn một canh giờ. Ngu thật mà, ông chủ không ở đấy, vậy cố gắng diễn cho ai xem, nàng ấy cũng đâu có được thăng chức tăng lương gì đâu.]

Mặt Yến phi, Lý chiêu dung, Thục phi cùng tối sầm lại, ước gì có thể bóp chết người nói ra những lời này.

Ánh mắt sửng sốt của An tần lướt qua ba người họ mang theo vẻ ngây thơ và kinh ngạc.

Mắt Thiên Hành đế tối lại, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong nhỏ bé, thú vị, nhưng một khắc sau hắn không cười nổi.

[Ngủ một giấc liền ban thưởng loại điểm thúy quý báu thuộc hàng quốc bảo, ta cũng rất tò mò nha, rốt cuộc tối hôm qua Thục phi hầu hạ Hoàng đế thoải mái lắm hả?]

Mặt Thục phi đỏ bừng, những phi tần khác vừa oán hận vừa đố kị đến mức suýt vò nát khăn trong tay.

Qua Qua: [Ký chủ, ngươi muốn hóng hớt quá trình này kia không?]

Đường Thi vừa mừng vừa sợ: [Ta có thể xem thể loại kiều diễm nóng bỏng này sao?]

Qua Qua: [Có thể chứ.]

Đường Thi vui vẻ gần như hỏng mất: [Không ngờ ta còn có thể xem 18+ bản người thật đấy... Gì nhỉ, cởi đồ cho ta xem cái này, liệu có phải Hoàng đế không lên được không, có mỹ nhân kiều diễm tắm rửa thơm ngát ở bên cạnh mà không ngủ, bày đặt phê tấu chương cả đêm, còn bắt Thục phi mài mực đến khuya, bảo sao ngày hôm nay thỉnh an thấy mắt nàng ta thâm như gấu trúc, thỉnh thoảng còn xoa tay, dáng vẻ mệt mỏi. Ban đầu ta còn tưởng rằng tối hôm qua Hoàng đế quá trớn liền trói hai tay nàng ta lại chơi chứ.][Nếu như vậy thì ta thị tẩm cũng được, vì điểm thúy, ta có thể mài mực suốt đêm, hơn hẳn Thục phi.]

Mặt Thiên Hành đế đen thui hoàn toàn, gân xanh ở mu bàn tay nổi lên.

Mặt Thục phi càng đỏ hơn, nhưng không phải vì thẹn thùng, mà do bị vạch trần lời nói dối 囧.

Vừa nãy biểu cảm của Yến phi và Lý chiêu dung như ăn phải ruồi thì bây giờ lại lộ ra nụ cười khinh bỉ.

Thị tẩm khổ cực cỡ nào, Bệ hạ sủng ái nàng ta bao nhiêu, kết quả là cái này đây...

Ngự hoa viên chợt lặng ngắt như tờ, nhưng lúc này im lặng là vàng đấy.

Đường Thi đang cắm đầu buôn dưa liền buồn bực: [Ơ, sao các nàng không nói gì hết vậy? Lúc này mới đấu được một nửa bỗng dưng ngừng rồi, thật không thú vị gì cả.]

Thục phi, Yến phi, Lý chiêu dung sống không còn gì luyến tiếc, ngươi đều nói hết rồi, các nàng còn nói gì được à?

Ba người họ đã mất hết hình tượng, thực sự không có mặt mũi ở lại tiếp, bèn kiếm cớ cáo lui.

Yến phi cố ý che bụng: "Hoàng thượng, thần thϊếp cảm thấy bụng không ổn, xin được cáo lui trước."

Thục phi theo sát đó mỉm cười: "Bệ hạ, tim thần thϊếp đột nhiên đập nhanh nên hơi khó chịu, e rằng sẽ làm hỏng nhã hứng đi dạo Ngự hoa viên của Hoàng thượng, muốn rời đi trước, xin Hoàng thượng ân chuẩn."

...

Thiên Hành đế cũng mất hứng đi dạo, đang muốn kết thúc trò khôi hài này thì thấy Đại cung nữ Lưu Ly bên cạnh Thái hậu chạy vội đến: "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu nương nương cảm thấy không khỏe, sau khi người đi lại ói thêm mấy lần, suýt phun cả mật đắng ra rồi, ăn cơm cũng không vô, Hoàng thượng, người đi qua xem sao đi."

Thiên Hành đế cau mày, xoay người nhìn về phía cung Vạn Thọ hỏi: "Thái y nói thế nào?"

[Thấy ghê tởm rồi nôn mửa, chán ăn... Đừng nói là Thái hậu thực sự có thai nhé? Ta xem nào... À! Thái hậu giả vờ bị bệnh, truyền tẩu tử dẫn theo chất nữ tiến cung thăm hỏi, bà ấy muốn nhét chất nữ cho Hoàng đế nên làm như vậy lừa hắn qua đó rồi tạo cơ hội cho hai người. Sao lại vội như vậy nhỉ? Bà ấy định mượn danh nghĩa bầu bạn chăm sóc để giữ chất nữ trong cung, một ngày cũng không đợi thêm được à.]

[Đây là nóng lòng muốn đóng gói chất nữ đưa lên giường Hoàng đế đây mà. Ha ha ha, cảm giác hắn còn không bằng con vịt, ít nhất vịt nhà người ta bị phú bà tỷ tỷ bao nuôi còn có tiền, còn hắn bị dắt mũi ngủ với chất nữ Thái hậu còn phải bỏ tiền ra ban thưởng, chà chà.]

[Nhưng nghe nói Phó Thiên Thiên này là một đại mỹ nhân tuyệt sắc đấy, cẩu Hoàng đế thật nhiều diễm phúc nha.]

Thiên Hành đế hít sâu một hơi, quay lại nhìn chúng phi đang muốn cáo lui, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ mang ý vị thâm trường: "Cơ thể Thái hậu không khỏe, chư vị ái phi đi thăm bệnh cùng trẫm đi."