Chương 24: Ba Lần Gặp Nhau (2)

Cái ôm công chúa này khiến Vô Song theo bản năng ôm chặc cổ anh, hồi lâu mới phản ứng được, muốn buông tay ra nhưng lại sợ té xuống, cuối cùng chỉ có đỏ mặt, cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu, "Cám ơn!"

Người đàn ông tựa hồ cười một chút, bởi vì cô cảm nhận được khoang bụng của anh hơi rung.

Cho tới bây giờ cô chưa từng được người đàn ông nào ôm kiểu công chúa chớ nói chi là người đàn ông có cảm giác người tồn tại mạnh như vậy, trong lúc nhất thời thích ứng không được, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, cô cách gương mặt của anh chỉ có mấy centi mét, rất sợ hô hấp một cái, hơi nóng sẽ phả lên trên mặt anh.

Đường đêm ẩm ướt, ánh đèn đường màu vàng ấm áp kéo dài bóng người một nam một nữ, rất dài, có lẽ là hình ảnh quá đẹp, Khải Đông đứng tại chỗ nhìn đến xuất thần.

"Khải Đông?"

Nghe được tiếng Mục Cận Thần, anh ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới, kéo cửa xe phía sau ra.

Mục Cận Thần khom người, dè dặt đem Cảnh Vô Song bỏ vào, hai người dựa gần hơn.

Trên người cô gái có loại mùi hương ngọt ngào, không giống như là nước hoa, càng giống như là mùi thơm cơ thể tự nhiên tỏa ra, rất dê ngửi.

Vô Song nhìn cũng không dám nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc ấy, không biết là bên trong buồng xe nhiệt độ quá cao, hay là tác dụng chậm của rượu trắng mà Vô Song lúng túng cúi đầu, ngay cả sau tai đỏ lòm.

Trong mười hai tiếng, trường hợp khác nhau, gặp anh ba lần.

Lần đầu tiên, vào sai phòng vệ sinh nam, khóc lóc một trận, cũng nhìn thấy một buổi coi mắt giới tính không hợp;

Lần thứ hai, đi bắt gian hụt, còn không đúng lúc đυ.ng phải người yêu cũ;

Lần thứ ba, hơn nửa đêm ngã xuống, thiếu chút nữa bị xe của anh đâm trúng.

Mỗi một lần đều là chật vật, Vô Song đã không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, đây đại khái là một ngày khó chịu nhất trong đời cô.



"Sao hơn nửa đêm mà cô Cảnh còn một mình ở trên quốc lộ?" Giọng nói từ tính của Mục Cận Thần ở bên trong buồng xe chật chội vang lên, giống như con người anh, có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Khải Đông lại sững sốt một chút, cho tới bây giờ cậu chủ không chủ động đến gần phụ nữ, đây là lần đầu tiên anh phá vỡ nguyên tắc.

Vô Song từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, mở đôi mắt đen láy kinh ngạc nhìn anh.

Cô đã không phải là cô gái nhỏ mười tám hai mươi tuổi, đã qua cái tuổi thấy trai đẹp sẽ khẩn trương, có thể là đối với Mục Cận Thần, cô chính là không tự chủ được mà khẩn trương, trái tim nhỏ luôn đập nhanh một cách điên cuồng.

"Tôi và Nhiễm Nhiễm uống một chút rượu, muốn đi một chút cho bay mùi rượu."

Mục Cận Thần nhíu mi, bày tỏ không đồng ý, "Trễ như vậy, một cô gái không an toàn.

Vô Song lại cúi đầu xuống, giống như một đứa bé bị người lớn khiển trách, "Lần sau sẽ không. . ."

Lời còn chưa dứt, Khải Đông lại thắng gấp một cái——

Mục Cận Thần một tay chống ở cái ghế trước mặt, một tay đỡ vai cô, Vô Song mới không nhào về phía trước, chân cũng không va chạm, đau đến mức cô đổ mồ hôi lạnh.

Cô gắt gao cắn môi, chịu đựng không kêu thành tiếng.

Khải Đông nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Mục Cận Thần nói, "Xin lỗi, xin lỗi, vừa nãy một con mèo nhỏ chạy ra, cậu chủ, hai người vẫn nên thắt dây an toàn vào đi."

Liên tiếp xảy ra tình huống, Khải Đông cảm thấy hôm nay là ngày chủ nhật đen tối, có loại cảm giác ngàn năm đạo hạnh của mình đã không còn nữa.

"Rất đau?" Mục Cận Thần không để ý đến Khải Đông, trầm giọng hỏi cô gái rơm rớm nước mắt, lại cố gắng nhịn bên cạnh mình.

Dưới cái nhìn của anh, cô đặc biệt đáng thương, chóp mũi và hốc mắt cũng hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm trắng bệch.