Chương 25: Một Cuộc Điện Thoại Sai Lầm(1)

"Rất đau?" Mục Cận Thần không để ý đến Khải Đông, trầm giọng hỏi cô gái rơm rớm nước mắt, lại cố gắng nhịn bên cạnh mình.

Dưới cái nhìn của anh, cô đặc biệt đáng thương, chóp mũi và hốc mắt cũng hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm trắng bệch.

Anh rất ít khi thấy cô gái nào có làn da trắng đến trong suốt như vậy.

Vô Song khẽ lắc đầu một cái, vốn chính là cô sai, bây giờ còn làm phiền người ta đưa cô đi bệnh viện, cô cảm thấy rất có lỗi.

Mục Cận Thần không nói gì nữa, đột nhiên tiến tới phía Vô Song, Vô Song không tự chủ ngã người về phía sau, không hiểu chớp mắt to nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, buồng xe mờ tối, cô gần như cảm giác được lông mi của mình đυ.ng phải khuôn mặt của người đàn ông, gò má đàn ông rất đẹp mắt, trong vẻ tinh xảo lộ ra khí phách nam tính khiến người ta khuất phục, mỗi lỗ chân lông cũng tỏa ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

Gương mặt của Vô Song bất giác đỏ lên.

"Lách cách. . . " một tiếng, đó là tiếng đai an toàn được thắt vào, ngay sau đó, giọng nói trầm thấp hùng hậu của người đàn ông lại lần nữa vang lên, "Như vậy an toàn hơn."

Hơi thở ấm áp phả lên trán Vô Song, hương bạc hà mát lạnh hòa lẫn với mùi rượu và thuốc lá nhàn nhạt, đó là một loại mùi hương đặc thù của đàn ông trưởng thành.

Cô không dám thở mạch, may mắn người đàn ông nói xong thì tránh người đi, cô mới có thể hít thở thoải mái, trong nháy mắt thiếu dưỡng khí, khiến cho gương mặt của cô càng đỏ hơn.

Lại là "lách cách" một tiếng, anh cũng thắt đai an toàn cho mình.

Sắc mặt của Khải Đông có thể dùng từ khϊếp sợ để hình dung, cậu chủ lại giúp một người phụ nữ thắt đai an toàn, nhất định là hôm nay tai nạn xảy ra quá nhiều nên anh ta xuất hiện ảo giác.

Đường đi không dài, mười mấy phút đã đến bệnh viện.

Vô Song bắt đầu sợ hãi, cô không đi được, dưới con mắt mọi người, chẳng lẽ còn muốn cho anh ôm một lần nữa?

Mục Cận Thần dường như xem thấu tâm tư của cô, phân phó Khải Đông một câu, "Gọi điện thoại cho viện trưởng Tiếu."



Khải Đông lập tức gọi đi.

Không đến một hồi, đã thấy mấy người bác sĩ cùng y tá mang cáng tới.

Khải Đông vội vàng xuống xe dặn dò cái gì đó, một người y tá trong đó liền mở cửa xe phía sau ra.

Mục Cận Thần đột nhiên tiến tới, Vô Song theo điều kiện phản xạ quay đầu, cánh môi vô tình lướt qua gò má của Mục Cận Thần, hai người đồng loạt sững sốt một chút.

"Giúp cô tháo đai an toàn."

Hơi thở mát lạnh dễ ngửi trôi lơ lửng ở trên trán Vô Song, hô hấp một lần nữa đình chỉ, đây là một người đàn ông rất dễ dàng làm cho tinh thần người khác khẩn trương, không chỉ bởi vì khí thế mạnh mẽ kia mà còn vì người đàn ông này quá hấp dẫn.

Coo nhẹ nhàng hít một hơi, giữ hơi thở vững vàng, rốt cuộc không phải cô gái mới ra trường, biết làm sao để bình phục cảm xúc của mình.

"Hôm nay cám ơn các anh, vốn là tôi sai, trễ nãi nhiều thời gian của các anh như vậy, thật xin lỗi."

Giọng nói mang theo mấy phần cảm kích hời hợt, Vô Song nói xong thì đưa tay để cho y tá đở ngồi lên cáng.

Mục Cận Thần gật đầu một cái, cũng không nói gì nữa, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì đau đến trắng bệch, đáy lòng thoáng qua một tia thương tiếc khó hiểu, trễ như vậy cô hẳn sẽ không thông báo người nhà, một mình cô có được không?

Nhìn cô vào cửa bệnh viện, Mục Cận Thần trầm tư một chút, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Quân Tường, chưa vang mấy cái, điện thoại đã được tiếp.

"Ôi chao, không được, không được, mới tách ra một chút mà lại nhớ tôi?" Đầu dây bên kia, là giọng nói hài hước nhạo báng của Quân Tường.

"Mèo hoang nhỏ nhà cậu ở bên cạnh cậu sao?"

"Không có, rất bướng bỉnh, cô ấy về nhà mình rồi, đã xảy ra chuyện gì?" Không biết vì sao Mục Cận Thần lại đột nhiên hỏi tới cái này.