Chương 26: Một Cuộc Điện Thoại Sai Lầm (2)

"Không có! Cô ấy rất bướng bỉnh, đã tự về nhà rồi, xảy ra chuyện gì sao?" Không biết tại sao đột nhiên Mục Cận Thần lại hỏi vấn đề này.

Nói đến Tô Nhiễm, Quân Tường tỏ vẻ thất bại, rõ ràng lớn hơn cô ấy nhiều như vậy nhưng từ nhỏ đến lớn đều bị cô ấy ăn thịt.

"Gọi điện thoại nói cho cô ấy biết, bạn tốt cô ấy vừa vào Bệnh Viện Nhân Dân rồi."

"Là ai vậy?" Quân Tường không phản ứng kịp, Mục Cận Thần biết bạn tốt của con mèo hoang nhà anh ta sao?

"Cảnh Vô Song."

"Hả, Cảnh Vô Song? Sao cậu lại biết? Này, này, lão Bạch, sao cậu lại giật điện thoại của..."

"Cậu nói Vô Song nhập viện sao? Ở đâu? Sao lại như vậy?"

Nghe thấy giọng Đường Mộ Bạch, Mục Cận Thần bỗng cảm thấy như mình vừa gọi nhầm số, trong mắt hiện lên tia tối tăm, ngón tay thon dài sờ trán, có chút đau đầu, nói: "Ở Bệnh Viện Nhân Dân, vừa rồi suýt chút nữa tôi đυ.ng phải cô ấy."

"Tôi qua đó ngay lập tức!"

"Lão Bạch... Lão Bạch... Lão Đại, sao lại như vậy? Sao Lão Bạch lại vội vàng chạy đi thế kia? Ôi, Vô Song là người yêu cũ của cậu ta sao?"

"Cậu vẫn nên gọi con mèo hoang nhà cậu qua đây một chuyến thì hơn."

Mục Cận Thần không muốn nói thêm gì nữa, cúp điện thoại, suy nghĩ mình có nên đi vào hay không. Anh không ngờ Đường Mộ Bạch lại đang ở cùng Quân Tường, đây cũng không phải ý định ban đầu của anh.

Khải Đông nhìn cậu chủ đang véo sống mũi, có hơi buồn phiền.

Cậu chủ là người ra tay quyết đoán, cậu ta biết rất ít khi thấy cậu chủ xuất hiện vẻ mặt thất bại như thế này.



"Cậu chủ, chúng ta..."

"Về nhà cũ đi." Khải Đông chưa kịp nói xong một câu, anh đã nhắm mắt lại nói.

Cuối cùng còn chêm thêm một câu: "Gọi điện cho Viện Trưởng Tiếu, sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, toàn bộ viện phí đều tính cho tôi."

"Vừa rồi tôi đã căn dặn rồi. Viện trưởng nói ông ấy biết phải làm thế nào." Người Khải Đông đích thân đưa đến, không cần nói thêm gì, Viện trưởng Tiếu cũng tự biết nên làm gì.

Mục Cận Thần bình tĩnh gật đầu, không nói gì nữa, chỉ nhíu chặt mày, cho thấy trong lòng anh đang không bình tĩnh như vẻ bề ngoài của anh.

Vô Song được đưa vào phòng bệnh VIP, đồng thời còn có cả bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất theo đến.

Viện trưởng, bác sĩ còn có các y tá xếp hàng, tư thế này thật sự hơi quá phô trương.

"Bác sĩ, có lẽ tôi chỉ bị trật chân thôi, à, trên tay cũng có một vài vết thương nhỏ, không cần đến mức như vậy đâu."

Viện trưởng Tiếu là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, cười vô cùng thân thiện gần gũi, hiền lành nhìn Vô Song nói: "Trợ lý Trần đã nói sơ lược về tình huống của cô với tôi, người cậu ta đích thân đưa đến đây, chúng tôi không dám thất lễ. Tiểu Lưu, cậu qua kiểm tra xem cần điều trị như thế nào."

Người tên là bác sĩ Tiểu Lưu gật đầu đi qua kiểm tra giúp Vô Song.

Một lát sau, bác sĩ Lưu nói: "Chân cô bị trật rất nặng, vị trí mắt cá chân hơi lệch, đợi khi nắn thẳng lại thì đắp thuốc bắc trong vòng vài ngày sẽ ổn thôi. Nếu cô không bận thì cứ ở trong viện vài ngày đi, như vậy sẽ tiện cho việc thay thuốc, kết hợp với biện pháp mát xa, sẽ phục hồi nhanh hơn. Vết thương tay thì không việc gì, chỉ hơi bầm tím một chút, bôi dầu vào là ổn."

"Được, vậy tôi phải làm thủ tục nhập viện như thế nào?" Vô Song nghĩ, cô không thể trở về nhà cũ với bộ dạng thế này được, đi lại không được về chung cư cũng không tiện. Ở đây ít ra còn có người chăm sóc nên thôi cứ ở bệnh viện vậy.

"Không cần, không cần, Trợ lý Trần đã dặn tôi rồi, cô Cảnh cứ yên tâm ở lại đây đi."

Vô Song cau mày, Trợ lý Trần chắc là người lái xe vừa rồi chăng, cô có thấy anh ta xuống xe bàn bạc với Viện trưởng.