Chương 28: Tên Của Anh (2)

"Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại ở đây?"

"Sao mình lại không thể ở đây, Song Song cậu sao vậy? Mới xa nhau có một lát mà chân đã thành móng heo rồi?"

Khóe mắt Vô Song giật giật, nhìn chân mình sưng đỏ lên, hình dung như móng heo thực sự rất chuẩn xác.

"Không sao đâu, chỉ bị vấp ngã thôi."

"Chỉ vấp ngã mà chân thành như vậy sao? Chị Vô Song à, chị cũng giỏi thật đấy. Có đau không vậy?"

"Mình đỡ hơn nhiều rồi! Nói đi! Sao cậu lại ở chỗ này vậy?"

"Lại còn không biết xấu hổ mà nói vậy, qua điện thoại Quân Tường nói không rõ ràng gì cả, mình còn tưởng rằng tai nạn chết người, dọa chết chị đây rồi." Tô Nhiễm vừa thở gấp vừa nói.

Quân Tường gọi điện thoại cho cô, cô không nghe máy, sau đó lại gửi tin nhắn bảo Vô Song đang cấp cứu ở Bệnh Viện Nhân Dân, dọa chết cô rồi, chuyển lời kiểu gì không biết.

"Quân Tường? Chồng sắp cưới của cậu sao?"

Tô Nhiễm trợn tròn mắt, nói: "Ở thành phố S này mình quen mấy Quân Tường?"

Vô Song đã đoán được là ai gọi điện thoại cho Quân Tường, miệng cô bỗng nhếch lên một đường cong, không ngờ anh còn một mặt cẩn thận như vậy. Điều đó chứng tỏ anh là một người làm việc rất nghiêm túc và cẩn thận.

"Trật thành như vậy mà miệng còn đầy xuân xanh, dáng vẻ như hồng loan rung động. Thành thật khai báo mau! Cậu đã gần gũi với Mục Cận Thần hơn rồi đúng không? Cậu bị thương, mình còn không biết, vậy mà anh ta lại biết trước rồi." Quân Tường nói là Mục Cận Thần nói, lúc ấy cô cũng đã liên kết rất nhiều suy nghĩ.

"Mục Cận Thần..." Vô Song lặp lại ba chữ kia, có chút ấm áp lưu luyến ở trên môi.



Cận, có nghĩa là luyến tiếc, Thần, là vị trí của sao Bắc Đẩu, ý chỉ sự vương giả, Cận Thần, hai chữ này rất hợp với anh.

Trên người anh luôn có một phong thái vương giả trời cho, thuộc hàng thượng đẳng trong đám đàn ông.

Tô Nhiễm vuốt ve cánh tay, nói: "Chà, còn gọi một cách dịu dàng như vậy! Thành thật khai báo đi! Sao các cậu lại đến mức đi cùng nhau?"

"Cô Tô à, dù gì cô cũng là hậu duệ nhà danh gia vọng tộc, một cô chủ được tiếp thu trình độ giáo dục phương Tây, nói dễ nghe một chút có được hay không vậy?" Tuy Tô Nhiễm đã quen đơn giản thô bạo, nhưng dùng với cô đôi khi cô cảm thấy không tiêu hóa nổi.

Tô Nhiễm giả vờ tức giận, buột miệng nói: "Còn muốn dễ nghe đúng không? Thật không công bằng! Mới sáng ra chồng chưa cưới của mình nói với mình cậu có đàn ông mà dám không nói cho mình biết trước, lần trước cũng như vậy…"

Cô ấy còn chưa nói xong, nhìn sắc mặt Vô Song hơi thay đổi, cô ấy bắt đầu hối hận: "Vô Song, mình không cố ý."

Mối tình đầu là điều cấm kỵ của cô. Không phải Vô Song cố ý không nói cho cô ấy biết, mà là từ lúc họ bắt đầu, cô ấy vẫn đi du học ở nước ngoài, lúc quay về thì họ đã kết thúc rồi.

Vô Song cười nhạt, đáp: "Không sao đâu."

"Đúng rồi! Vừa rồi mình có nhìn thấy Đường Mộ Bạch ở ngoài cửa, nhưng nhìn không rõ lắm, không biết có phải anh ta hay không nữa."

Sắc mặt Vô Song lại thay đổi, cười nhạt nói: "Chắc chắn cậu nhìn nhầm rồi! Anh ta sẽ không đến đây đâu, mà có đến thì cũng chẳng liên quan gì đến mình."

Người ta thường nói người chung tình lúc tuyệt tình sẽ rất nhẫn tâm, thực ra, người đa tình lúc tuyệt tình sẽ còn tàn nhẫn hơn. Sự tàn nhẫn như vậy, cả đời này cô đều không muốn trải qua lần thứ hai.

"Có thể là do mình nhìn lầm. Mệt chết chị đây rồi! Cô y tá, phiền cô kê giúp tôi thêm một cái giường nữa. Tối tôi sẽ ngủ lại đây!"

Vô Song nghe thấy cô nói muốn ngủ lại đây liền thấy ấm áp, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, mở miệng nói: "Mình không sao, cậu không cần ở đây với mình. Chỗ này có nhiều bác sĩ y tá như vậy, cậu không về, dì Tô sẽ lo lắng đấy."