Chương 39: Chỗ Rẽ Gặp Được Tình Yêu (1)

Sau một cuộc họp, điều khiến người ta ấn tượng chính là vẻ ngoài quá đẹp, thêm chút lạnh lùng, thêm chút khí chất mạnh mẽ, không quá đáng sợ như trong tưởng tượng, phát biểu ý kiến không cần nói dài dòng, chỉ cần biểu đạt một cách đơn giản nhất là được. Cuộc họp vốn dự tính đến tận trưa mà chưa đến mười một giờ đã có thể kết thúc, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng một vài người, ngài Mục này có vị trí cao hơn một hai bậc so với vị Phó chủ tịch Mục bất cần đời kia. Những nhân viên cấp cao đang do dự sợ đứng nhầm đội đã không hề băn khoăn đứng về phía Mục Cận Thần.

Khải Đông đi theo Mục Cận Thần trở lại văn phòng Chủ tịch.

Mục Cận Thần cầm lấy một điếu thuốc trên bàn châm lửa, môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng ngậm chặt, hút liên tục vài ngụm mới lấy tay phẩy phẩy khói.

Khải Đông vốn đã quen nhìn những dáng vẻ khác nhau của Mục Cận Thần, anh ta cảm thấy dáng vẻ lúc hút thuốc của cậu chủ nhà mình là quyến rũ nhất. Dù bản thân anh ta không hút thuốc lá nhưng cũng biết, thuốc lá thật sự có thể phát huy sự quyến rũ và trưởng thành của người đàn ông đến tột cùng.

Khải Đông cảm thấy quá tuyệt vời khi nó có thể phát huy mạnh mẽ được sức quyến rũ của một người đàn ông như vậy!

Mục Cận Thần ngồi vào ghế Chủ tịch, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, mở miệng nói: "Phái người điều tra xem Vũ Hạo đi đâu."

Một cuộc điện thoại có thể gọi người đi trong một cuộc họp quan trọng thực sự không đơn giản.

"Cậu chủ, có lẽ cậu chủ nhỏ đi tìm cô Cảnh. Sáng nay tôi đã nghe Chinh Minh nói, nửa đêm hôm qua cậu chủ nhỏ gọi cho cậu ta bảo tìm xem cô gái tên Cảnh Vô Song ở bệnh viện nào."

Chinh Minh là trợ lý của Mục Vũ Hạo, là bạn thân thiết với Trần Khải Đông.



"Cảnh Vô Song..." Môi mỏng của Mục Cận Thần khẽ mở, chậm rãi nói ra ba chữ kia, có vẻ như sau khi về nước tiếp xúc nhiều nhất là ba chữ kia.

Anh hít một ngụm khói, cong môi mỏng nói: "Lại là cô ấy, nhưng cái tên nghe rất hay."

Khải Đông: "..." Thân là trợ lý đạt huy chương vàng cũng không biết nên nói tiếp thế nào.

"Biểu hiện công việc của cô ấy thế nào?"

Lúc này Khải Đông mới có thể trả lời, thân là trợ lý đạt huy chương vàng, anh ta biết lúc được điều động về thì bài học đầu tiên phải học là nắm rõ hoàn cảnh của tất cả các nhân viên trung và cao cấp trong công ty.

"Cô Cảnh rất có năng lực, chưa tốt nghiệp đã đến công ty thực tập, trong vòng ba năm từ một nhân viên thực tập được thăng chức lên vị trí quản lý dự án, là nhân viên được thăng chức nhanh nhất trong những năm gần đây của tập đoàn, là tấm gương của tất cả các nhân viên thực tập khác. Đúng rồi, cô ấy đến công ty thực tập là do đích thân bậc cha chú của ông cụ giới thiệu, nghe nói là cháu gái của cấp dưới ông cụ. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức giới thiệu, có được thành tích như hôm nay đều dựa vào cố gắng của cá nhân cô ấy, là một nhân vật rất đáng chú ý."

Trợ lý đạt huy chương vàng lợi hại như vậy đấy. Chỉ tùy tiện chọn một nhân vật trên cấp quản lý thôi là anh ta có thể nhanh chóng nói ra được lý lịch người đó theo trí nhớ của anh ta, có thể nói là đã làm rất tốt bài tập.

Mục Cận Thần gẩy đầu mẫu thuốc lá trên tay xuống, ngón tay chạm vào khóe môi, lười biếng dựa lưng vào ghế Chủ tịch, nói một câu: "Vậy mà lại không nhìn ra được đấy."

Cô bé kia đυ.ng một tí liền đỏ mặt, cắn một cái đã thấy đau, vậy mà lại là quản lý dự án. Anh tưởng tượng dáng vẻ bình thường lúc cô đàm phán với người khác cũng động một tí đã đỏ mặt như vậy sao?

"Thực ra cô Cảnh không yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu. Ông nội và ông ngoại cô ấy đều là quân nhân, bản thân cô ấy từng tham gia cuộc thi đấu vật dành cho nữ ở trường đại học và đạt giải quán quân, còn từng tham dự thi đấu nghiệp dư cấp thành phố và lọt vào trong top."