Chương 40: Chỗ Rẽ Gặp Được Tình Yêu (2)

Bối cảnh những người khác thì Khải Đông không điều tra kỹ càng chi tiết như vậy. Nhưng sau tối qua nhìn thấy thái độ của Mục Cận Thần với Cảnh Vô Song, anh ta mới tạm thời bổ sung thêm. Đi theo Mục Cận Thần nhiều năm nên một chút biến hóa trong cảm xúc của anh, Khải Đông cũng biết, vì thế phòng bị trước sẽ tránh được tai họa, quả nhiên hôm nay liền có tác dụng.

"Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài." Đường cong khóe môi Mục Cận Thần lớn hơn, nhớ lại hôm qua mình ôm một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lanh lợi, tay chân lèo khèo mà lại có sức bật và một mặt như vậy cũng không lo bị người khác bắt nạt. Anh cảm thấy rất thú vị.

Khải Đông nhìn thấy nụ cười mang ý vị sâu xa trên mặt cậu chủ càng thêm chắc chắn Cảnh Vô Song khác biệt, trừ khi là đối thủ trên thương trường, nếu không cậu chủ sẽ không cảm thấy hứng thú với chủ đề phụ nữ như vậy.

"Buổi chiều có sắp xếp gì không?" Mục Cận Thần bỗng nhiên chuyển đề tài.

"Tổng giám đốc Quách của Tập đoàn Thịnh Đại muốn mời anh ăn cơm, hơn nữa hôm qua anh nói muốn xem xét tiến độ hoàn thành thực tế của Studio Thần Vũ, hai ngày nữa mới xong."

Ngón tay thon dài của Mục Cận Thần nhẹ gõ bàn, nhàn nhạt mở miệng nói: "Sắp xếp buổi tối dùng cơm với Tổng giám đốc Quách, bây giờ lập tức đến Studio một chuyến."

"Vâng!”

Nói xong, Khải Đông đi dặn dò thư ký vài câu rồi xuất phát đến Studio với Mục Cận Thần.

-

Cùng lúc đó, Mục Vũ Hạo tràn đầy nhiệt huyết chạy đến Bệnh Viện Nhân Dân lại chụp hụt.

Cô y tá đỏ mặt nhìn anh chàng cao to đẹp trai này nói cô Cảnh đã đi ra ngoài.

"Không phải nói cô ấy bị thương rất nghiêm trọng sao? Sao có thể tự tiện rời khỏi?" Mục Vũ Hạo hơi lo lắng, nhíu mày thật chặt, rất không hài lòng khi Cảnh Vô Song tự tiện rời khỏi bệnh viện.

Cô y tá nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, cho rằng cậu là bạn trai của Vô Song, trong lòng có chút mất mát, nói: "Bạn gái anh không nói với anh cô ấy chỉ bị trật chân thôi sao? Cô ấy có bạn đi cùng, bất cứ khi nào cũng có thể ra ngoài."



"Bạn gái sao? Đúng, đúng, đúng, vậy cô ấy có nói đi đâu hay không?" Nghe thấy hai chữ kia, Mục Vũ Hạo lập tức quét sạch sự không vui vừa rồi, vui vẻ nhướng mày.

Nụ cười này khiến y tá sửng sốt: "Anh à, hay là anh tự gọi điện hỏi cô ấy xem sao?"

Mục Vũ Hạo vỗ trán, trên mặt hiện lên vẻ buồn chán, sao lại quên cả việc này chứ.

"Cô xem đầu óc tôi này, cảm ơn cô nhé! Tôi sẽ hỏi ngay." Nói xong, trực tiếp đi sang một bên, lấy di động ra gọi cho Cảnh Vô Song.

Cô y tá khẽ lắc đầu, đây là quan tâm quá nên bị loạn sao, ngay cả cách thức cơ bản nhất mà cũng quên.

Điện thoại gọi đi, mới đổ vài hồi chuông đã được nhấc máy, Mục Vũ Hạo hỏi ngay: "Vô Song, em đi đâu vậy? Sao không ở bệnh viện?"

Vô Song nhíu mày, nhận được điện thoại của cậu lúc này còn tưởng công ty có chuyện gì, mà dù có chuyện gì thì cũng nên đi tìm trợ lý của cô mới đúng chứ.

"Tôi đang ở ngoài, Phó chủ tịch Mục có chuyện gì sao?" Trong giọng nói có chút lạnh nhạt và xa cách.

"Anh nghe nói em bị thương nên đến thăm em, em đang ở đâu? Anh qua đó tìm em."

Vừa nghe vậy, mày Vô Song lại càng nhíu chặt hơn, không phải cô đã nói với cậu rất rõ ràng rồi sao? Sao lại còn ra vẻ rất thân thiết với cô như vậy chứ?

"Không cần, điện thoại tôi sắp hết pin rồi. Nếu không phải chuyện công ty thì tôi cúp máy trước đây.”

"Vô Song, thực ra em không cần từ chối sự quan tâm của một người bạn bình thường như vậy. Anh thực sự xem em như một người bạn mà." Mục Vũ Hạo lấy lui để tiến, lại định vị một thân phận cho mình.

"Không phải, di động tôi thật sự sắp hết pin, tôi đang ở Studio... Tút tút tút...Này..."