Chương 2

Cô bé kia khóe miệng đang mỉm cười khẽ lắc đầu, nghe có động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn, thấy Trần ma ma đang thi lễ với mình, liền buông bé trai trong ngực ra, dịu dàng hỏi, "Sao ma ma lại có thời gian tới đây?” Bé trai đi xuống lôi kéo ống tay áo của nàng cũng nghi hoặc nhìn Trần mama, nàng ngừng lại một chút, nắm tay bé trai đang im lặng mà hỏi, “Hay là... Mẫu thân có gì phân phó sao?”

“Công chúa vẫn chưa khởi hành hồi kinh nữa, là nô tỳ vội đến thỉnh an Quận chúa và Nhị gia." Cô bé này đúng là đích nữ duy nhất của chủ tử nhà mình Cung Thuận công chúa - Vinh Hoa quận chúa Thẩm Minh Tú, còn bé trai chính là đứa con út công chúa thương yêu nhất Thẩm Minh Gia, đây đều là tâm can bảo bối của công chúa, Trần ma ma đương nhiên không dám thờ ơ, nghiêm túc thỉnh an, tầm mắt phút chốc rơi vào ánh mắt thanh veo của Thẩm Minh Gia, cuối cùng vẫn nhịn được lời muốn nói... chỉ vui vẻ cười với Thẩm Minh Tú, “Hôm trước trời lạnh, công chúa bảo không chịu được gió tuyết, bởi vậy nên dừng chân ở trạm dịch nghỉ ngơi vài ngày, Quận chúa và Nhị gia có quen chưa?”

“Ở Quan Ngoại mười mấy năm đều có gió tuyết lớn như vậy, thế này thì được xem là gì chứ." Thẩm Minh Tú thấy bà hình như có lời muốn nói, lại băn khoăn về đệ đệ của mình, trong lòng khẽ động, không muốn những việc thối nát bên ngoài làm bẩn tâm hồn của đệ đệ, nhỏ giọng khuyên hắn vào phòng trong tự mình luyện chữ, rồi xoay người sai người dâng trà, cho Trần ma ma được phép ngồi, sau đó lúc này mới ôn tồn cười nói, "Sức khoẻ của mẫu thân ta đã tốt hơn chút nào chưa? Hôm kia bà ấy cực kỳ khó chịu, mẫu thân đáng thương của ta ở bên ngoài ngay cả một đại phu tốt cũng không có, không bằng tranh thủ thời gian hồi kinh, để ngự y khám rõ, để phụ thân và chúng ta đều an tâm?"

Trong lời nói mang theo vài phần miên lý tàng châm(1), cũng mang theo vài phần ý nghĩa không rõ ràng, Trần ma ma run rẩy đến nổi da gà, chỉ thấy Thẩm Minh Tú vẫn ôn hoà nhìn mình như cũ, cuối cùng là mơ hồ đáp ứng.

(1) Miên lý tang châm: trong bông găm châm

"Mẫu thân đây là càng gần quê hương càng lo lắng, chỉ là những ma ma bên cạnh mẫu thân đều là người có kinh nghiệm, trung thành và tận tâm cũng nên khuyên nhủ mẫu thân ta vài câu, không để ảnh hưởng không tốt đến tinh thần, ma ma thấy có phải không?"

Thẩm Minh Tú nghĩ đến mẫu thân mấy năm nay luôn bướng bỉnh, không chịu hoà hoãn thì trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng cầm tách trà lưu ly trên tay thất thần trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục nói, "Có mấy lời, làm nữ nhi không dễ khuyên bảo, những ma ma cũng thay bọn ta hết lòng, thì ta cũng chỉ biết cảm tạ thôi." Nàng xoay đầu thấp giọng nói với nha đầu xinh đẹp phía trước một câu, chỉ thấy nha đầu đó bước vào phòng, một sau quay lại, trên tay lại cầm thêm một chiếc hộp.

"Hôm kia hình như nghe người ta nói, trong nhà ma ma có việc mừng, ta cho ma ma thêm trang sức, coi như đây là tấm lòng của ta."

Đôi mắt của Trần ma ma tuy già nhưng chưa mờ, nhìn ánh mắt Thẩm Minh Tú liền hiểu rõ, trong lòng bà đột nhiên co rút một trận, chỉ cảm thấy hai bắp chân đều run rẩy, hai tay run rẩy nhận lấy chiếc hộp, vừa mở ra liền nhìn thấy một bộ trang sức bằng bảo thạch được chế tạo tinh xảo, sáng đến chói mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau khổ.

Quận chúa đây là... Đã biết điều gì...

Gọi bà đến khuyên công chúa? Nếu có thể thuyết phục được công chúa thay đổi suy nghĩ, thì người đâu cần phải buồn đến hơn mười năm như vậy chứ?

Bà không muốn biết làm sao quận chúa biết được chuyện xưa năm đó, lại biết được bao nhiêu tùy tùng người hầu làm việc cho chủ tử nhà mình lời nói có thể lộ ra một chút chuyện, nhưng cũng chỉ là chuyện chủ tử không chịu sống hòa thuận cùng Quốc công mà thôi, Trần mama cười cười cảm tạ Thẩm Minh Tú, hơi do dự, lúc này mới thấp giọng nói, "Công chúa... vẫn luôn xem trọng Quận chúa và Nhị gia đấy ạ Còn đối với thế tử - tính tình dung mạo như cùng một khuôn mẫu in ra với Quốc công thì…

Thật sự là không nhắc tới cũng được.

"Nếu chỗ mẫu thân không có việc gì, thì ma ma đây là ..." Thẩm Minh Tú thấy vẻ mặt tươi cười của Trần ma ma, kiềm chế tâm trạng lại, nhẹ giọng hỏi.

Mẫu thân nàng Cung Thuận công chúa là người mẫu thân cực kỳ thương yêu nữ nhi, có dung mạo tuyệt đẹp, khuynh quốc khuynh thành hiếm thấy, tuy mình và đệ đệ Thẩm Minh Gia chỉ có được vài phần xinh đẹp của mẫu thân, nhưng cũng đã được người xưng tụng là mỹ nhân. Phụ thân Thẩm quốc công trong tay nắm binh quyền, công trạng hiển hách, là người thương yêu thê tử, thương yêu con cái, bởi vì phu thê tình thâm, mà hậu viện ngoại trừ mẫu thân thì không có cơ thϊếp, cực kỳ sạch sẽ, những năm nay thật lòng mà nói thì một chút đau khổ cũng chưa để mẫu thân nếm trải, nhưng cứ như thế này, nàng trải qua hai đời vẫn là cẩn thận hơn chút ít, luôn có thể nhìn ra vẻ buồn rầu giữa hai đầu lông mày của mẫu thân.