Chương 3

Lúc không có con cái ở bên cạnh, mẫu thân luôn lạnh nhạt xa cách với phụ thân, trong lòng nàng có nghi ngờ, do hiếu kỳ mà thận trọng lưu ý, nên nàng đã biết được chút ít về chuyện xưa.

Nàng là phận làm con phải để ý đến thể diện của cha mẹ nên rất khó nói, chỉ là thật sự hy vọng những ma ma thân cận với mẫu thân này… có thể khuyên bà vài điều.

Sống những ngày tháng vui vẻ, một nhà hoà thuận, chẳng phải đây mới là con đường đúng đắn hay sao?

“Người trong kinh biết chúng ta đã đến kinh thành, cho nên vừa rồi có vài người đến muốn thỉnh an công chúa và Ngài Quốc công.” Thẩm Quốc công toàn tâm toàn ý hơn mười năm, xem thê tử như tổ tông mà chiều chuộng yêu thương, Trần ma ma cũng không hiểu tại sao công chúa cứ ép buộc mình sống qua ngày như vậy, lúc này trong lòng cảm thấy buồn bã, nhưng không dám lộ ra cảm xúc trước mặt vị Quận chúa thông minh này, vội vàng xốc lại tinh thần, nghĩ nghĩ một hồi mới nói, “Trừ hai vị lão gia của phủ chúng ta đến đón chủ nhân hồi kinh, còn có Bình vương phủ và An Cố hầu phủ cũng có người đến thỉnh an. Cũng vì công chúa còn chưa khởi hành, nên họ đều đang ở tiền viện của phủ Quốc công.”

Không nói nhà mình là Thẩm Quốc công phủ, hai vị cô cô ruột của Thẩm Minh Tú một người là Bình vương phi, một người là An Cố hầu phu nhân, hai phủ này sai người đến thỉnh an cũng là lẽ đương nhiên, không có gì không ổn cả.

Chỉ là thấy vẻ mặt khó xử của Trần ma ma, Thẩm Minh Tú gọi nha hoàn đang cầm hoa mai bên người vào phòng trong lấy cho mình y phục để xuất môn, rồi mới nhẹ giọng bảo, "Ma ma khó xử chuyện gì?"

"Hầu phu nhân..." Đây đúng là đang nói tới nhị cô mẫu An Cố hầu phu nhân của Thẩm Minh Tú, Trần ma ma thấy mấy nha đầu đang bắt đầu lấy xiêm y và trang sức tới hầu hạ Thẩm Minh Tú thay quần áo, liền biết vị Quận chúa này muốn thay Công chúa đi gặp khách, lại thấy lúc bà nhắc tới ba chữ "Hầu phu nhân" mi tâm của Quận chúa lại thêm vài phần sáng tỏ, chắc là biết rõ vị An Cố hầu phu nhân không làm cho người ta bớt lo lắng lại sinh sự nữa, lúc này mới mang vẻ mặt như có chung kẻ thù nói, "Biết rõ tính tình của ngài Quốc công , Hầu phu nhân còn không chịu... "

"Lại đưa nha hoàn qua cho phụ thân rồi à?" Nghĩ đến năm đó đang ở ngoài thảo nguyên, Thẩm Quốc công đánh chết tại chỗ con ngựa gầy ốm của An Cố hầu phu nhân ngàn dặm xa xôi từ Dương Châu đưa đến, Thẩm Minh Tú không nhịn được mà nở nụ cười.

"Thua keo này liền bày keo khác, đúng là nhị cô mẫu của ta rồi. Mỗi người... dù sao cũng phải tìm cho mình một vài việc để giải khuây, đúng không?" Nàng dùng ngữ khí ôn tồn nhất nói, "Nếu không thường ngày chỉ biết chăm lo cho gia đình và diễn màn tỷ muội tình thâm với đám di nương, thì thật quá đơn điệu rồi."

Miệng độc như vậy, làm sao gả ra ngoài đây!

Đắm chìm trong ánh mắt ngây thơ của vị quận chúa đoan trang thục nữ nhà mình, Trần ma ma buồn bực một trận.

Cô cô nhà mình giày vò hơn 10 năm cũng không đi làm cái trò gian trá như vậy, ngoại trừ đưa nha hoàn qua thì không có mấy chiêu trò nào khác, dù sao mình cũng được xem là nạn nhân, Thẩm Minh Tú không nhịn được đau lòng cho nhị cô mẫu này.

Chỉ số thông minh như vậy, chẳng trách nào không quản lý được hậu viện đầy tiểu thϊếp của An Cố hầu phủ.

"Quận chúa nói đúng." Trần ma ma sầu muốn chết.

Bà đã sớm biết thường ngày Thẩm Minh Tú dịu dàng dễ mến đều là giả vờ trước mặt công chúa, lương thiện hoà nhã đó là khi không có người châm chọc, bằng không thì miệng độc đến mức có thể chọc người ta khóc rống nghẹn ngào. Lúc này nghe Thẩm Minh Tú châm chọc An Cố hầu phu nhân, buồn thì buồn nhưng trong lòng lại cảm thấy thật thoải mái. Lại nghĩ tới Thẩm quốc công, suy cho cùng thì vẫn cảm thấy Cung Thuận công chúa đã gả đúng người rồi, Trần ma ma bởi vì đang cầm chiếc hộp nên không dám đến hầu hạ Thẩm Minh Tú thay xiêm ý, chỉ đứng một bên cười nói, "Khi xe đến nô tỳ sẽ đến đây bấm báo với Quận chúa, tổng cộng là ba chiếc, nói là hầu hạ quốc công gia sinh hoạt thường ngày."

Con gái đã xuất giá còn muốn nhúng tay đến chuyện của huynh trưởng, cũng quản quá rộng rồi, chẳng trách nào người khác không tôn trọng.

Như một vị cô cô đã xuất giá khác của phủ Quốc công là Bình vương phi, thân cận mà không nhiều chuyện, chẳng lẽ không tốt hay sao?

"Chúng ta đi xem một chút." Thẩm Minh Tú thấy Trần ma ma có chút ít bối rối, nàng rất có lòng tin với phụ thân nhà mình, khoé miệng hơi cong lên, lại không vội đi ngay, mà bước vào phòng trong.

"Đại tỷ." Thấy nàng thay đổi một thân quần áo tinh xảo, trên đầu cũng vấn một búi tóc, hiển nhiên là muốn đi ra ngoài, Thẩm Minh Gia nằm sấp trên bàn viết chữ ngẩng đầu hô một tiếng, đặt bút xuống lon ton chạy đến bên Thẩm Minh Tú, níu níu ống tay áo của nàng nói, "Đại tỷ đã đồng ý với đệ, hôm nay đọc sách viết chữ với đệ mà."