Chương 13

Thời điểm Trần Tham về nước, đón tiếp hắn chính là Giản Dung.

Hắn là bằng hữu duy nhất trong mấy năm nay của cậu, khi đó Tần Sanh phái người từ chỗ Lục Thiên bắt cậu đi, là Trần Tham đi theo Tần Sanh nói điều kiện, đáp ứng mang Giản Dung xuất ngoại.

Giản Dung cũng không muốn thấy hắn, chính xác mà nói là không dám nhìn biểu tình của hắn sau khi biết cậu và Lục Thiên đã làm những gì, nhưng Trần Tham không để ý, kiên nhẫn giúp cậu hòa hoãn tâm tình.

Thời gian trôi đi, Giản Dung dần buông xuống đề phòng, bắt đầu coi hắn là bằng hữu chân chính. Nhưng sau này, cậu vẫn như cũ cự tuyệt thổ lộ của Trần Tham.

Cuộc đời này của cậu đều sẽ không cùng đồng tính ở bên nhau.

Mà Trần Tham có lẽ cũng nhận ra điểm này, sau đó cũng không làm ra điều gì thất thố, mà lui về ranh giới an toàn, tiếp tục làm bằng hữu duy nhất của cậu.

Giản Dung cảm kích sự chừng mực của hắn, cho nên không có rời xa.

Trần Tham lần này trở về là vì đi theo đạo sư nghiên cứu chủ đề trong nước, Giản Dung mời hắn một bữa cơm chiều sau đó từng người tách nhau ra, nhưng hôm sau thời điểm cậu gọi điện thoại cho Trần Tham, lại không thấy hắn bắt máy.

Cậu cảm thấy hơi bất an, phái trợ lý luôn gọi cho Trần Tham, nhưng thẳng đến tan tầm cũng không ai bắt máy. Cậu một bên đi ra ngoài công ty, một bên cau mày tìm số điện thoại đạo sư của Trần Tham, còn chưa tìm ra đã nhận được cuộc gọi xa lạ.

Dãy số kia không lưu tên, nhưng thập phần quen mắt, cũng không thay đổi kể từ thời đại học.

Giản Dung chần chờ không tiếp, màn hình chợt tắt, vài giây sau lại sáng lên.

Là một tin nhắn.

[ Muốn tôi hoàn toàn không quấy rầy em, thì đừng để ý tới. Muốn nhìn thấy Trần Tham, liền ngồi lên xe ở ngoài cửa.]

Giản Dung theo bản năng giương mắt nhìn lên, quả nhiên có một chiếc ô tô đen dừng lại ngoài cửa.

Điện thoại cứng rắn bị sự lạnh lẽo từ tay cậu lây dính, Giản Dung trầm mặc hồi lâu, sau đó nhấc chân đi đến ô tô.

Cảnh sắc xung quanh dần trở nên hoang vắng, hai bên đường đều là xe của bảo tiêu canh phòng nghiêm ngặt, bên cạnh còn hai người nữa tùy thời có thể chế trụ cậu.

Lục Thiên tưởng không thấy cậu, lập tức nhìn ra ngoài cửa liền thấy Giản Dung đi vào, giọng nói trầm thấp không nghe ra bất kì cảm xúc nào.

“Em thật sự tới.”

Giản Dung quét mắt nhìn đến Trần Tham không xảy ra chuyện gì, che ở trước mặt hắn nhìn Lục Thiên, mặt vô biểu tình chất vấn.

“Đây là không uy hϊếp tôi mà anh nói sao?”

Lục Thiên bật cười lắc đầu, nói.

“Tôi không phải muốn uy hϊếp em, chỉ là muốn cùng em ngồi xuống tán gẫu một chút.”

Trần Tham đứng lên, tức giận nói.

“Không có gì để nói cả, Giản Dung, chúng ta đi!”

Hắn vừa mới giữ chặt cánh tay Giản Dung, bả vai đã bị bảo tiêu từ phía sau chế trụ, ngay sau đó dùng sức vặn, Trần Tham toàn bộ cánh tay chợt đau nhức, hắn không thể không buông Giản Dung ra, cắn răng che lại cánh tay của mình.

Thần sắc Giản Dung càng thêm lạnh lẽo.

“Lục Thiên, Trần Tham là bằng hữu của tôi, anh đối với cậu ấy như vậy là có ý tứ gì?”

“Em coi hắn là bằng hữu, hắn lại mỗi ngày nghĩ cách đem em đưa lên trên giường. Giản Giản, anh không phải uy hϊếp em, anh là đang bảo vệ em.”

Lục Thiên đứng lên, ngậm ý cười hướng cậu đi tới.

“Không cần anh can thiệp chuyện của tôi.”

Giản Dung lạnh lùng nhìn Lục Thiên, không chút khách khí buông ra lời nói bài xích.

Lục Thiên không chút để ý liếc sắc mặt thống khổ của Trần Tham, tiếp tục nói.

“Nếu em chỉ muốn lưu lại Trần Tham ở bên cạnh, cho hắn cơ hội thừa dịp, kia chẳng phải đối với tôi quá không công bằng? Giản Giản, em không thể bất công như vậy.”

“Anh ở đây hồ ngôn loạn ngữ cái gì, Lục Thiên, tôi đã sớm cùng anh nói qua, đời này của tôi sẽ không cùng nam nhân nào ở bên nhau, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ không.”

Giản Dung nói thực quyết liệt, Trần Tham ở một bên sắc mặt liền thay đổi.

Lục Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giản Dung, ôn nhu dặn dò nói.

“Vậy em tốt nhất nhớ kỹ lời mình vừa nói, nếu để tôi phát hiện em cùng Trần Tham lừa tôi giở trò quỷ, Giản Giản, tôi đây khả năng sẽ không khống chế được mà làm chuyện xấu.”

“Tùy anh.”

Giản Dung không nhìn hắn, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn tên bảo tiêu đang chế trụ Trần Tham.

Bảo tiêu do dự nhìn về phía Lục Thiên, chờ hắn khẽ gật đầu mới buông tay ra, lui về một bên.

Giản Dung đỡ Trần Tham rời khỏi biệt thự, bảo tiêu bên ngoài nghe Lục Thiên phân phó, lái xe đưa bọn họ về.

Nhà Trần Tham cách không xa chung cư của Giản Dung, Giản Dung đưa hắn đến dưới lầu lo lắng hỏi hắn có cần giúp gì không, Trần Tham lắc đầu, nói.

“Không cần, cánh tay của tôi chỉ có chút đau, không phải việc gì lớn.”

Giản Dung thấy thế lại dặn dò hắn vài câu, liền xoay người rời đi, Trần Tham nhìn bóng dáng ngày càng xa của cậu, bỗng nhiên gọi cậu lại.

“Giản Dung.”

Giản Dung xoay người, ánh mắt nghi hoặc.

Trần Tham chạy tới chỗ cậu, tiếng hít thở hổn hển hỗn loạn mang chút thấp thỏm chờ mong, hắn nhìn thẳng vào Giản Dung, hỏi.

“Lời nói vừa rồi của cậu đối với Lục Thiên, là muốn làm cho hắn hết hy vọng sao?”

Giản Dung trong phút chốc liền hiểu được ý tứ của hắn, sắc mặc bình thản mà xa cách, tựa như bọc một tầng chắn vô hình đem hai người ngăn cách.

“Không, lời tôi nói chính là sự thật.”

Giản Dung dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn hắn nói.

“Trần Tham, cậu là bằng hữu duy nhất của tôi, nhưng chỉ là bằng hữu mà thôi.”

Trần Tham sắc mặt ngẩn ra, lại nhẹ giọng hỏi.

“Nếu tôi mang cậu rời khỏi Lục Thiên, chúng ta ra nước ngoài, sau đó không bao giờ trở về.”

Giản Dung cười cười, ngữ khí ôn hòa lại áy náy.

“Trần Tham, nơi này là nơi mà tôi sinh sống nhiều năm, cho dù có Lục Thiên, tôi cũng không muốn rời đi đến một đất nước xa lạ. Thực xin lỗi, cậu không cần lãng phí thời gian ở bên tôi, là bằng hữu của cậu, tôi thật sự hy vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc chân chính.”

Trần Tham ngơ ngẩn nhìn cậu, sau đó lộ ra nụ cười chua xót, hắn ra vẻ tiêu sái nói.

“Bị cậu cự tuyệt nhiều như vậy, tôi cũng nên tìm lại chút mặt mũi. Giản Dung, tôi vẫn luôn là bạn của cậu, tôi cũng hy vọng cậu tìm được hạnh phúc.”

“Cảm ơn.”

Giản Dung cảm kích nhìn bóng dáng hắn xoay người đi lên lầu, chỉ cảm thấy áp lực trong lòng vơi đi rất nhiều, cậu liếc mắt một cái thấy được ô tô vẫn đang chờ đưa cậu về nhà, ý cười cũng dần phai nhạt.

Vài ngày sau, Giản Dung tham gia một bữa tiệc rượu, ngẫu nhiên gặp được Trần Tham cũng được mời đến tham dự, hai người đứng trước tháp champagne vui vẻ trò chuyện, một lúc sau từng người liền tách ra.

Giản Dung được người hầu thông báo rằng chủ yến hội muốn gặp cậu, Giản Dung trong lòng nghi hoặc, liền theo hắn đi vào hành lang không người.

Người hầu kia đột nhiên quay lại, phun lên mặt cậu thứ khí gay mũi.

Giản Dung không kịp phòng ngừa mà hít vào, lập tức liền mất đi ý thức.

Giản Dung lúc tỉnh lại cảm thấy hôn hôn trầm trầm, tựa như bị một cái cột lửa đè nặng, ngực buồn không thở nổi, tứ chi cũng nhũn ra, ngực lại bị làm cho ướt dầm dề.

Cậu hậu tri hậu giác phát hiện chính mình đang bị một người đè lên, thở hổn hển bóp eo cậu, một bên va chạm phía sau, một bên gặm cắn đầṳ ѵú cậu.

Đầu Giản Dung chợt vang lên hồi chuông cảnh báo, cậu giãy giụa muốn đẩy đối phương ra, cả người lại không bình thường mềm nhũn gục xuống, liền động ngón tay cũng tốn nhiều sức lực, mà người đang đè nặng ngẩng đầu lên hôn môi cậu, trên mặt ửng hồng tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, gương mặt lại cực độ quen thuộc.

“Trần, Trần Tham…”

Giản Dung dùng sức cắn cắn môi , kiệt lực kêu hắn thanh tỉnh, Trần Tham không nghe được thanh âm nhỏ như muỗi kêu của cậu, mà theo bản năng hôn lên đôi môi mà hắn tâm niệm nhiều năm, từ bằng hữu luôn khắc chế thủ lễ nay biến thành dã thú.

Hai chân Giản Dung bị hắn mở rộng, dươиɠ ѵậŧ hắn trướng lớn, ở miệng huyệt Giản Dung nóng nảy liều mạng cọ, ngoan cố muốn xông vào.

Giản Dung lại cảm thụ được, mặt sau của chính mình có cắm đồ vật, tựa hồ như gậy mát xa thô dài, đồng thời ngăn chặn không cho Trần Tham tiến vào, lại bị động tác kịch liệt của hắn làm cho thứ kia đi sâu vào trong.

Bọn họ cả người trần trụi, Trần Tham có lẽ quá hưng phấn, cũng chưa tiến vào đã mơ hồ bắn ra một lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lên trên bụng nhỏ của Giản Dung, giống như hung hăng khinh nhờn cậu.

Trần Tham hô hấp càng thêm nặng nề, hắn không vào được mà cau mày, nảy sinh ác độc hướng miệng huyệt của Giản Dung mà đυ.ng chạm, qua một hồi lâu mới nhận thấy có gì không đúng, hắn duỗi tay đem gậy mát xa moi ra ngoài.

Gậy mát xa bị làm cho ướt dầm dề, dính chất nhầy trong suốt, Giản Dung chỉ cảm thấy địa phương bị cắm đầy bỗng chốc trở nên trỗng rỗng, ngay sau đó lại bị dươиɠ ѵậŧ của Trần Tham chặt chẽ lấp kín, vận sức chờ phát động muốn tiến vào.

Gậy mát xa làm bôi trơn, Trần Tham muốn tiến vào quả thực dễ như lòng bàn tay.

Giản Dung tuyệt vọng bắt lấy tay hắn, dùng toàn bộ sức lực phun ra thanh âm mỏng manh cầu xin, nhưng Trần Tham bị du͙© vọиɠ thiêu đỏ mắt, chỉ muốn bẻ cánh mông cậu phải cắm vào.

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị người dùng lực mở ra, tiếng vang lớn cơ hồ như muốn đem tường đánh sập.

Bất quá một giây, có lẽ ngắn hơn, trọng lượng trên người Giản Dung chợt biến mất, cơ thể trần trụi của chính mình được quần áo che lại, ngay sau đó cậu nghe được tiếng xương cốt bị tay đấm chân đá nặng nề vang lên, Trần Tham hàm hồ phát ra âm thanh rõ ràng thống khổ.

Ngay sau đó, hắn bị kéo ra khỏi phòng, căn phòng to như vậy bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Lục Thiên từ trên cao nhìn xuống Giản Dung mặt mũi đỏ ửng, tức giận làm cho xương cốt của hắn rung lên, đem lý trí thiêu đốt không còn một mảnh.

Hắn duỗi tay bóp cổ Giản Dung, đôi mắt tràn đầy hàn ý đáng sợ, thanh âm cũng lạnh lẽo tới cực điểm.

“Giản Giản, em có phải hay không muốn khıêυ khí©h tôi? Có tôi còn chưa đủ, còn muốn một người khác sao?”

Giản Dung trước mắt mơ hồ, lỗ tai ù ù rung động, nghe không rõ lời hắn nói, chỉ có thể thở hổn hển đẩy hắn ra, nhưng sức cậu quá yếu, thoạt nhìn như còn hoan nghênh.

Tay Lục Thiên chuyển qua đầu vai, đem cậu ấn chặt không thể động đậy, một tay khác kéo áo khoác che mông cậu ra, mạnh bạo xoa bóp da thịt Giản Dung.

Trong lòng bàn tay hắn có vai chai, xoa lên da thịt mềm mại thực kí©h thí©ɧ, Giản Dung cả người run rẩy, giương miệng vô lực thở hổn hển, thân thể mẫn cảm như bị ngọn lửa thiêu đốt, hậu huyệt dần chảy ra chất lỏng ướt dính.

Chính cậu cũng không để ý, Lục Thiên lại thấy được, cũng nhìn đến cây gậy mát xa màu đen bên cạnh cậu, dính đầy chất nhầy ướŧ áŧ, vừa thấy là biết mới rút ra từ trong bụng mềm mại.

Lục Thiên mí mắt đột nhiên nhảy dựng, tức giận đến bật cười cầm lấy cây gậy mát xa, thô bạo nhét trở lại hậu huyệt Giản Dung.

Giản Dung thình lình bị đâm trướng đến run run, dươиɠ ѵậŧ phía trước cư nhiên còn run rẩy cương lên.

Lục Thiên hô hấp cứng lại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn lôi kéo đầu tóc Giản Dung, ghé vào bên tai cậu nghiến răng lạnh lẽo nói.

“Như vậy mà thích sao, thích đến có cảm giác sao? Giản Giản, tôi vốn dĩ không muốn như vậy, là do em bức tôi.”

Lục Thiên dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, làm chân cậu mở rộng, tay hắn sờ soạng đến hậu huyệt, ở thịt non xung quanh gậy mát xa không nặng không nhẹ ấn, chậm rãi đưa một ngón tay vào thăm dò.

Mặt sau đã bị dị vật thô dài cắm đến tràn đầy, lại tiếp tục bị dị vật xâm lấn, đồng tử Giản Dung co rút, dường như đoán ra được hắn muốn làm gì, liều mạng lắc đầu khóc kêu.

“Đừng!... Lục…. Lục Thiên!”

Lục Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, cường ngạnh đem ngón tay căng hậu huyệt cậu ra, dươиɠ ѵậŧ bừng bừng phấn chấn từng chút đi vào.

Xé rách đau đớn làm cho Giản Dung cả người phát run, sợ hãi mà tuyệt vọng khóc la làm cho lòng người phải khó chịu.

Lục Thiên ngẩng đầu hôn lấy môi cậu, gian nan ở trong cơ thể cậu khai thác rút ra thọc vào, chờ cho phía sau dần thích ứng, hắn ấn eo Giản Dung bắt đầu mạnh mẽ thao lộng.

Giản Dung giống như đóa hoa không ngừng sản sinh ra mật, tản mát ra hương vị thơm ngọt da^ʍ mị, làm cho người ta hận không thể đem cậu xé nát, nếm hết hương nguyên trân quý được che giấu ở bên trong.

Lục Thiên biết Giản Dung bị hạ dược, Trần Tham có lẽ cũng vậy, nhưng thời điểm khi hắn nhìn thấy hai người ôm nhau dây dưa, phẫn nộ làm cho hắn quên hết tất cả, chỉ nghĩ đem dấu vết xa lạ trên người Giản Dung hủy diệt, làm cho thanh niên dễ dàng bị người khác cướp lấy bị chính mình lấp đầy, rốt cuộc không dung bất luận kẻ nào.

Giản Dung bị hắn lăn lộn thật lâu, đầṳ ѵú sưng đỏ bị hút đến run rẩy đứng thẳng, bên trong hậu huyệt bị nhét đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, thậm chí chảy xuống thảm sàn nhà. Cậu run run rẩy rẩy rêи ɾỉ, hai chân không khép lại được, phía trước vì bị thao đến mất không chế cuối cùng không bắn ra được thứ gì.

Lục Thiên sai thủ hạ mua một bộ quần áo mới, cho cậu mặc vào sau đó liền mang cậu đi.