Chương 14

Giản Dung quả nhiên bị Lục Thiên nhốt lại, chỉ là lần này ở trên một hải đảo, trên đảo chỉ có hai người bọn họ.

Tâm tình hòa hoãn ban đầu của Lục Thiên bị cảnh tượng của cậu cùng Trần Tham đánh cho bay sạch, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Giản Dung không dám tin tưởng trở nên cuồng loạn, lại đến hỏng mất xin tha, cuối cùng là tâm như tro tàn trầm mặc.

Lục Thiên biết chính mình không thể làm vậy, hắn chỉ biết đem Giản Dung đẩy ra xa hơn.

Nhưng khi hắn nhìn Giản Dung chủ động hướng người khác ôm ấp, hắn tình nguyện lại giống như trước đây, dùng biểu tình mà Giản Dung chán ghét chiếm lấy cậu, đến chết cũng không hề buông tay.

Giản Dung không chịu để ý đến hắn, cũng không chịu ăn cơm, thân hình từ từ gầy ốm tùy thời bị gió thổi bay, Lục Thiên mỗi đêm ôm cậu đều kinh hồn táng đảm, uy hϊếp cậu hảo hảo ăn cơm, nếu Giản Dung không đáp ứng, Lục Thiên lại đem cha cùng con gái của A Xuân ra uy hϊếp cậu.

Nhưng mỗi lần Giản Dung hỏi đến Trần Tham, Lục Thiên đều sẽ tức giận, trừng phạt đem cậu thao lộng không nói nên lời.

Giản Dung biết rõ tính nết tàn nhẫn của Lục Thiên, cậu thực lo lắng cho tình trạng của Trần Tham. Cậu suy nghĩ cẩn thận thời điểm hai người bị hạ dược, mà người xuống tay chính là chủ nhân yến tiệc____ chủ nhân họ Tần bí ẩn kia.

Có thể như vậy mà nhằm vào cậu, cũng chỉ có Tần Sanh.

Vật tư trên đảo đều là được thuyền mang tới, nhưng có một lần Lục Thiên phát hiện ra Giản Dung có ý đồ muốn chạy trốn, liền dùng phi cơ trực thăng vận chuyển đồ đạc, không cho Giản Dung có cơ hội, hắn thậm chí không yên tâm cho người mang đến xiềng xích cực thô, thời điểm phi cơ trực thăng tới liền trói chặt Giản Dung.

Giản Dung một tia cơ hội đều không có, cậu cùng Lục Thiên cứ như dân du cư bị trục xuất, ở trên đảo lớn này tiêu hao thời gian, thẳng cho đến khi bị mọi người quên mất.

Nhưng có một ngày, hắn cho phi cơ mang đến rất nhiều tranh ảnh.

Lục Thiên sợ cậu nhàm chán, cho nên kêu người mua rất nhiều tạp chí văn học cho cậu tiêu khiển, khi đó Lục Thiên đang trong bếp nấu ăn, Giản Dung lật báo xem, đột nhiên phát hiện ra một tấm ảnh.

Trên ảnh chụp là Trần Tham, chẳng qua là Trần Tham đã chết.

Trên người hắn đầy vết thương, trên gương mặt cứng đờ còn giữ nguyên thần sắc thống khổ trước khi chết, trừng lớn đôi mắt xuyên qua ảnh chụp nhìn đến Giản Dung đang kinh ngạc, tựa hồ không một tiếng động khiển trách cậu vì sao lại không cứu hắn.

Giản Dung sắc mắt trở nên trắng bệch, cậu một tay đem tạp chí ném trên mặt đất, thất tha thất thểu lùi ra sau, gắt gao bấu chặt vào chỗ tựa lưng sô pha, từng giọt nước từ trong hốc mắt rơi xuống đất.

Lục Thiên nghe được động tĩnh từ trong phòng bếp vọt ra, đem cậu đang mơ màng hồ đồ ôm vào trong ngực, khẩn trương dò hỏi cậu bị làm sao.

Giản Dung đột nhiên nắm lấy cổ áo hắn, mu bàn tay trắng xanh nổi lên gân máu, cậu hốt hoảng nhìn chằm chằm vào Lục Thiên, ngực kịch liệt phập phồng, mới nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Trần… Trần Tham… Có phải hay không… Đã chết?”

Lục Thiên khựng lại một chút, khó có được bởi vì từ trong miệng cậu gọi ra tên Trần Tham mà không tức giận, sắc mặt hắn bình tĩnh không gợn sóng, rõ ràng nói.

“Hắn chạm vào em, đáng chết.”

“Nhưng cậu ấy vô tội!”

Cảm xúc Giản Dung trở nên kịch liệt, cậu oán hận trừng mắt nhìn Lục Thiên, như là muốn gϊếŧ chết hắn.

Lục Thiên ôn nhu nắm tay cậu, chậm rãi nói lại một lần nữa.

“Hắn chạm vào em, đáng chết.”

Đôi mắt hắn sâu không đáy, tình yêu say đắm tựa như khói mù dày đặc bị gió bão vặn vẹo trong vực sâu, điên cuồng mà vặn vẹo.

Giản Dung dồn dập thở dốc vài cái, run giọng nói.

“Anh điên rồi.”

Cậu lẩm bẩm vài cái, vô lực buông tay ra, gương mặt xinh đẹp tràn đầy mờ mịt tuyệt vọng.

“Lục Thiên, anh thực sự điên rồi.”

Lục Thiên chỉ cúi đầu hôn môi cậu, cũng không trả lời.

Vài ngày sau, tinh thần sa sút của Giản Dung cũng chậm rãi bình tĩnh xuống, thời điểm buổi tối ăn cơm, cậu bỗng nhiên muốn uống rượu, Lục Thiên cầm mấy chai rượu cùng cậu uống.

Nồng độ rượu không thấp, Giản Dung uống đến gương mặt đỏ hồng, thời điểm say khướt còn quên mất mình đang bị nhốt, lung lay di chuyển trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Lục Thiên đã thực lâu chưa nhìn thấy cậu cười như vậy, si ngốc ngồi dưới đất nhìn, đến cả chớp mắt cũng không dám.

Giản Dung chạy choáng váng cả đầu, sau đó ai u ngã quỵ vào lòng ngực hắn.

Ôn huơng nhuyễn ngọc, lúm đồng tiền như hoa, Lục Thiên cảm thấy mình như đang nằm mơ, nếu không Giản Dung sao có thể đối với hắn cười, lại sao có thể hôn hắn, ngồi ở trong lòng hắn cầu hoan.

Giản Dung thay đổi như một con người khác, ôm cái cổ thấm mồ hôi của hắn lẩm bẩm, lắc mông hàm chứa dươиɠ ѵậŧ của hắn lay động, khuôn miệng đỏ bừng phát ra tham âm ủy khuất không rõ.

Trái tim Lục Thiên như được cậu vuốt ve, thụ sủng nhược kinh không ngừng hôn môi cậu, hai người triền miên suốt một đêm, thẳng đến khi trời sáng mới mệt mỏi ôm nhau ngủ.