Chương 9

Tại buổi tiệc sinh nhật này xảy ra một việc gây náo loạn không nhỏ, Khương Nhu “Cơ duyên xảo hợp” giúp nhân vật nam chính một chuyện, nhờ vậy mà duyên phận hai người đến với nhau.

Nàng là nữ phụ, vai trò của nàng chỉ là lót đường cho nhân vật Khương Nhu mà thôi.

Trong bữa tiệc này, nàng là nguồn gốc của sự hỗn loạn này.

Đời trước, nàng đi theo cốt truyện, theo Khương Nhu tham gia tiệc sinh nhật, đúng lúc xảy ra tranh chấp với một người, lại đúng lúc gài bẫy nam chính một phen.

Nam chính bày thiên la địa võng ở trong yến tiệc bị nàng phá hỏng rồi.

Cho nên mới nói nữ phụ này là người dám làm.

Nàng “lỗ mãng” tạo cơ hội tuyệt vời cho Khương Nhu ra tay.

Khương Nhu giúp nam chính một lần, trở thành ánh trăng sáng trong lòng nam chính, để lại ấn tượng vô cùng tốt.

Lúc đầu, Khương Mạn không tính tới góp vui.

Nhưng Lâm Kiến Hạc xuất hiện hai lần trước mặt nàng, thời gian địa điểm, mọi thứ đều giống nhau như đúc, thực sự không thể không khiến người ta khϊếp sợ.

Nàng muốn tới nghiệm chứng một chút, cốt truyện này, có phải là bắt buộc phải đi qua hay không?

Nếu là không thể không đi...

Nàng mấp máy miệng.

Khương Nhu vừa thấy nàng, liền lộ ra nụ cười vui mừng: “A Mạn tới rồi à?”

Một đám quý nữ ở Thính Vũ hiên đều mang đôi mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Khương Mạn.

“Đôi mắt này rất giống Hầu phu nhân!” Một tiểu cô nương mặt bánh bao kinh ngạc nói: “Là cô nương bên nhà ngoại A Nhu sao?”

Ánh mắt Khương Mạn nhìn qua Khương Nhu.

Nụ cười của Khương Nhu vẫn xán lạn như cũ, sẵng giọng: “Ngươi sai rồi, đây là muội muội ruột của ta!”

“A!”

“A Mạn tới đây!” Khương Nhu kéo nàng, nói với mọi người: “Mọi người cũng thấy đôi mắt của A Mạn giống mẹ ta nhỉ! Bởi vì mẹ ta nhận A Mạn làm con gái, sau này cũng là tiểu thư Vĩnh Xương Hầu phủ, các ngươi không được bắt nạt nàng, bằng không ta sẽ là người đầu tiên không tha.”

Lúc nói chuyện, nàng ta lộ vẻ mặt tươi cười, giọng nói yêu kiều, hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Ánh mắt mọi người nhìn Khương Mạn có chút gì đó khác biệt.

Còn tưởng có quan hệ với Mạnh gia, hóa ra cũng chỉ là nhận nuôi.

Ánh mắt Khương Mạn đảo qua mọi người, phát hiện người cùng nàng xảy ra tranh chấp ở đời trước, ánh mắt dừng lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế gần hồ nước.

Không biết nàng không chủ động, cốt truyện sẽ thay đổi như thế nào.

“A Nhu, đang yên đang làm, tại sao lại nhận nuôi một người không rõ lai lịch, làm mất thân phận của ngươi.” Người nói chuyện chính ta cô nương của Nam Ninh bá phủ, Vu Uyển Nhi.

“Không cho phép nói linh tinh, cái gì mà không rõ lai lịch.” Khương Nhu oán trách, mắng nàng kia một câu.

Vu Uyển Nhi liếc mắt nhìn Khương Mạn, ngón tay quấn một lọn tóc, hừ lạnh nói: “Nha đầu lớn lên ở nông thôn, chưa thấy qua sự đời, lòng dạ lại rất sâu, ngươi cẩn thận chút.” Âm thanh nàng nói không lớn không nhỏ, vừa khéo có thể khiến cho Khương Mạn nghe rõ.

Những người khác cũng trao nhau ánh mắt, ngược lại cũng không mở miệng.

Vu Uyển Nhi đã mở miệng, dù là giúp đỡ hay nói đỡ thì cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì.

Còn nữa, nàng ta với Khương Nhu quan hệ tốt nhất, không tới phiên người khác nói trước nàng ta.

Mọi người đều biết, bởi vì chuyện của Nam Ninh bá phủ nên Vu Uyển Nhi hận nhất mấy thứ nữ thân thích nghèo nàn những tâm tư thâm sâu.

Khương Mạn nhàm chán ngáp một cái.

“Vu tiểu thư nói đúng.” Nàng biểu hiện rất đồng ý gật đầu: “Quả thật nên cẩn thận chút, nếu không... Bị người bán cũng không biết.”

“Ngươi….”

Con mắt Khương Nhu rũ xuống, kéo Vu Uyển Nhi: “Được rồi được rồi, ngay cả mặt mũi của ta cũng không cho sao? Bắt nạt muội muội ta, ta không chơi với ngươi nữa.”

“Hừ.”

Đời trước, Khương Mạn đẩy Vu Uyển Nhi xuống nước.

Vu Uyển Nhi đập trúng ám vệ trốn trong nước, Nam Ninh bá giận dữ tra rõ, mai phục của nam chính lập tức rối loạn.

Nàng nhìn chằm chằm mặt nước sóng gợn lăn tăn, phản chiếu lầu các kia, dường như nhìn thấy bí mật không muốn người biết.

Đợi nàng lấy lại tinh thần, phát hiện mọi người đồng loạt tiến lên, chỉ vào bờ bên kia: “Đó là công tử nhà ai?”

Trong đình đối diện có hai người đánh cờ.

Một người mặc y phục trắng như tuyết, mỗi cử động đều đẹp như tranh vẽ.

Đó chính là nhân vật nam chính Lương Ngọc Trác, Con trai quý phí đương triều, Tam hoàng tử.

Khương Mạn bị đám cô nương này làm cho đau tai, dự định chuyển sang nơi khác ngây người.

Đúng lúc này, nàng cảm giác có một bàn tay từ phía sau lưng đẩy nàng một cái.

Nàng chợt quay đầu, thấy trên mặt Vu Uyển Nhi hiện lên nụ cười ác ý.

Trong đầu Khương Mạn lóe lên suy nghĩ, nàng không đẩy Vu Uyển Nhi, còn Vu Uyển Nhi lại chạy ra đẩy nàng xuống hồ.

Kết quả là cốt truyện không thay đổi.

Nhưng quá trình thay đổi.

Khóe miệng Khương Mạn cong lên.

Nàng bỗng mở to hai mắt nhìn Vu Uyển Nhi, bắt lấy lan can, ổn định lại cơ thể sau đó đá Vu Uyển Nhi ra ngoài.

Mặt hồ vẫn yên tĩnh như cũ.

Vu Uyển Nhi kêu đánh kêu gϊếŧ.

Khương Mạn cười.

Người đánh cờ đối diện hình như ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt tạm dừng lại trên mặt nàng.

Những thứ này Khương Mạn đều không thèm để ý.

Nàng nói với Vu Uyển Nhi: “Xin lỗi, sợ ngươi rơi xuống nước, có chút bất đắc dĩ. Y phục của ngươi, tổn thất tinh thần, Hầu phủ sẽ bồi thường, hôm nào ngươi tới cửa đòi tiền đi.”

Trời thấy còn thương, nàng đây là thật tình thay nàng ta tính toán. Có tiền không cần thì phí lắm đấy.

Vu Uyển Nhi lại tức giận đến mức suýt ngất xỉu.

“A Mạn, ngươi không được làm nhục nàng ấy.” Khương Nhu hơi tức giận: “Sao ngươi lại ra tay nặng như vậy, nếu làm nàng ấy bị thương thật thì sao?”

Khương Mạn vào tai này ra tai kia, nàng vẫn ở trong tầm mắt tò mò hoặc chán ghét của mọi người, cho đến khi nàng với Khương Nhu rời đi.

Trong lúc này không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn.

Nam nữ chủ lần đầu gặp gỡ, bị nàng phá hỏng hoàn toàn.

Trên đường trở về, nàng ngâm nga bài hát, Khương Nhu mấy lần mở miệng nói không được, đều bị nàng cười tủm tỉm cự tuyệt: “Ta vui vẻ, vui thì không thể hát sao?”

Trở lại Hầu phủ, với tới chủ viện, nhũ mẫu bên người Hầu phu nhân vẻ mặt nghiêm túc chặn Khương Mạn lại.