Chương 8

Người vừa đi, Khương Mạn dừng bước chân lại, quay đầu đi về hướng khác.

Canh giờ này, giống với thời gian hôm qua nàng vào kinh. Nàng đi tới, cách Sùng Văn quán ngày càng gần.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy mình nghe thấy những âm thanh ồn ào.

Đi đến góc phố, chỗ hôm qua nàng xuống xe.

“Bộp…” Tượng đất trong tay nàng rơi xuống chia năm xẻ bảy.

Khương Mạn nhìn cảnh tượng trên tuyết, nhăn mặt lại.

“Tiểu súc sinh, cầu xin ta đi, đến đây, chui qua háng ta thì ta sẽ tha cho ngươi.” Cảnh tượng giống nhau như đúc.

Thiếu niên cúi thấp đầu, cái cổ như bị bẻ gãy.

Roi da “bốp” một tiếng quất lên người Lâm Kiến Hạc, máu trên người lập tức rỉ ra.

Nàng có thể thấy Lâm Kiến Hạc lạnh đến mức môi tím tái, trên trán hắn có một tầng mồ hôi, khuôn mặt không có tí huyết sắc nào, dường như cặp mắt kia lạnh hơn so với hôm qua.

Nàng không rõ, đây là thế nào? Ngày hôm qua nàng không đi theo cốt truyện nên bây giờ phải đi một lần nữa mới được sao?

Cảnh tượng giống nhau như đúc, người cũng là một.

Vị trí roi da đánh xuống giống nhau, lời nói giống nhau như đúc

Mỗi một vết thương trên người Lâm Kiến Hạc giống như thế, máu rỉ ra dưới đầu gối làm mắt nàng đau nhói.

Trái tim nàng như bị người ta nắm lấy, hơi thở trắng toát từ miệng nàng tiêu tan một cách thảm hại dưới ánh nắng.

Đột nhiên, Lâm Kiến Hạc ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Nàng không chút suy nghĩ, xoay người bỏ chạy.

Lưu bà tử lo lắng nhìn trên đường.

Bà ta đợi đã lâu mà không thấy Khương Mạn. Không biết là đến muộn hay có việc gì kéo chân.

Bà ta cũng không hẳn là lo lắng, bà ta xót tiền.

Một giọt rượu tiên còn đắt hơn vàng, lúc trả tiền muốn mạng bà ta rồi.

Trên đường người đến xe đi, đã có mấy chiếc xe ngựa treo gia huy đi về phía tây nam, trong lòng Lưu bà tử biết là đi về phía phủ Thượng thư.

Bà ta phát hiện ra nàng trong đám người nhốn nháo, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên: “Cô nương!”

Cô nương mặc váy màu xanh, trâm cài tóc bằng trên búi tóc đen, chẳng phải là Khương Mạn hay sao.

Nàng khác với những người khác, ở trong đám người liếc mắt là có thể nhìn ra.

Lưu bà tử ghé vào trên lầu bên cửa sổ, ra sức vẫy Khương Mạn.

Vẫy tay một lúc phát hiện không thích hợp.

Khương Mạn đi theo dòng người, Túy tiên lâu lớn như vậy tấm bảng ở đâu nàng cũng không nhìn, dường như hoàn toàn không chú ý tới.

Mắt thấy người đi qua, bà ta dậm chân, chạy vội xuống lầu, kéo tay áo Khương Mạn.

“Tiểu thư, Túy Tiên lâu ở đây!”

Khương Mạn dừng chân lại, trong ánh mắt có một tia lưỡng lự, cuối cùng nhìn bà ta một cái, nói: “Đi theo ta.”

Nói xong, cũng không để ý đến bà ta, quay đầu rời đi.

“Rượu tiên!” Lưu bà tử quay đầu nhìn lại Túy Tiên lâu, Khương Mạn không đợi bà ta, đi rất nhanh.

Bà ta cắn răng, che mặt đuổi theo Khương Mạn.

Phát hiện bà ta đuổi theo, Khương Mạn hỏi: “Hôm qua người ngươi phái đi Sùng Văn quán hỏi thăm, báo lại như thế nào?”

Lưu bà tử sửng sốt, không nghĩ tới đột nhiên nàng hỏi việc này, nhưng vẫn trả lời: “Lời lão bà tử là thật. Giữa ban ngày rõ ràng có rất nhiều người nhìn thấy thiếu niên kia chịu đòn, nhưng làm thế nào cũng không tra được chút manh mối nào, rất tà môn. Người nọ dường như đột nhiên xuất hiện, lại biến mất không dấu vết.”

Việc này bà ta cũng không nghĩ ra đâu.

“Đường này đi Sùng Văn quán?” Lưu bà tử bất giác lên tiếng.

Trước sau Khương Mạn có điều suy nghĩ.

“Người đánh xe hôm qua đâu?”

“Lại nói đến đây, phu xe kia không thấy đâu.” Lưu bà tử buồn bực nói: “Không ai biết là đi đâu.”

Trước mắt Khương Mạn hình như có một tầng sương mu dày đặc.

Nàng có chút không nắm chắc được gặp phải Lâm Kiến Hạc là cốt truyện lặp lại, là tình tiết bắt buộc phải đi theo, hay là có nguyên do khác.

“Đây là chỗ hôm qua chúng ta dừng xe.” Lưu bà tử giữ nàng lại.

Khương Mạn dừng mắt, mới vừa ngẩng đầu.

Nàng ngẩn người ra.

Sắc mặt hơi tái.

“Cô nương muốn tìm người nọ, ta nghe nói là học sinh của Sùng Văn quán. Hôm qua không tìm được, nếu như hôm nay cố gắng thì có thể tìm được.”

Ánh mắt Khương Mạn lướt qua vùng tuyết trắng nói: “Không cần.”

Trước đây không lâu, nàng còn ở chỗ này thấy Lâm Kiến Hạc bị phạt. Chỉ chớp mắt, giống như nàng sinh ra ảo giác, bây giờ không còn chút dấu vết nào nữa rồi.

Lại giống như, không phải là tình cờ gặp được.

Trong mắt nàng như có điều suy nghĩ, đột nhiên nói: “Tiệc sinh nhật ở phủ Thượng thư sắp đầu rồi.”

*

Đến khi hai người bước vào Hạ phủ, Lưu bà tử vẫn không hiểu chuyện gì đã khiến Khương Mạn, người trước đó tỏ ra chán ghét, không chịu đến dự tiệc sinh nhật, lại quyết định đến.

Chẳng những tới, người đầu tiên nàng tìm là Đại tiểu thư.

Đây không phải là gây chuyện chứ?

Thân phận Khương Mạn bây giờ trong thành không ai biết.

Bà ta cho rằng trong lòng Khương Mạn tức giận, phải làm loạn một trận khiến cho Đại tiểu thư khó chịu.

Nói thật, nếu như đổi thành bà ta, thân phận kim tôn ngọc quý bị thay đổi thành người khác, trong lòng bà ta cũng có oán khí.

“Khương tiểu thư đang ở Thính Vũ Các với tiểu thư nhà chúng ta. Tiểu thư các phủ đều đang ở một chỗ. Không biết vị tiểu thư này là…”

“Khương phủ.” Khương Mạn nói: “Tìm Khương Nhu.”

Mặc dù nàng ăn mặc đơn giản nhưng chỗ nào cũng không tầm thường.

Nhất là trầm cài tóc trên đầu nàng, lay động hai bên tai nàng, làm nổi bật làn da như bạch ngọc, mi mục như họa.

Người hầu Hạ phủ nghe thấy chữ Khương cũng không dám khinh thường, ôn tồn để cho nàng vào, phái người đi hỏi.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy tới, gật đầu.

Người nọ biết Khương Mạn không nói dối, cho dù không có thiệp mời, cũng để nàng vào vườn, để tiểu nha hoàn dẫn đường, dẫn nàng đi gặp Khương Nhu.

Lưu bà tử nghi hoặc, chỉ là không dám hỏi.

Khương Mạn thì đang suy nghĩ về cốt truyện.

Tiệc sinh nhật này của Hạ phủ, đối với Khương Nhu mà nói, là khúc dạo đầu quan trọng trong cốt truyện.

Đối với quyển sách này mà nói, phần quan trọng nhất trong cốt truyện là quá trình phát triển cảm xúc của nhân vật nam chính và nữ chính.