Chương 4

“A..nữ nhân lúc nãy..” Lúc này Ninh công công mới phát hiện hắn đang hỏi hai chủ tử Phó Yên Yên, vội vàng đáp.

“Đó là con gái nhà Vân Chiêu Hầu, tên là Lâm Yên Yên, vừa mới được tuyển vào cung, hơn mười ngày trước may mắn được bệ hạ ban cho danh hiệu Lâm Quý Nhân, hiện đang ở tiểu viện phía đông ạ”.

“Lâm Yên Yên..”- Hắn lặp đi lặp lại cái tên, trong mắt lóe lên dư quang.

Nữ nhân này cũng to gan quá nhỉ, dám gọi hắn là hôn quân, rõ ràng hắn còn chưa chạm qua nữ nhân đâu.

“Bệ hạ không phải để Lâm quý nhân vào mắt rồi chứ, thì ra kiểu nữ nhân mà bệ hạ thích là thanh thuần vô hại hahaha”.Ninh công công ngoài mặt cung kính, nhưng bên trọng nội tâm đã vui vẻ đến điên rồi.

Đôi mắt như chim ưng của Tống Thiệu Huy liếc sang Ninh công công, khẽ quát, “Nghĩ cái gì đấy, đến điện An Hòa”.

Ninh công công cúi thấp người đi theo sau Tống Thiệu Huy, tim đã sắp rơi ra ngoài đến nơi, rõ ràng ông không chọc ghẹo vị tổ tông này, sao đột nhiên lại bộc phát tính tình rồi.

Ngay lúc này, Phó Yên Yên đã ngồi yên vị tại điện An Hòa, trong lòng âm thầm đánh giá cung điện này, cung điện này không phải làm từ gỗ quý hết toàn bộ chứ? Nhìn cái ngai vàng kia xem, là bằng vàng nguyên chất sao? Phó Yên Yên bị ánh sáng của ngai vàng chiếu đến chói, hai mắt nhẹ nhàng híp lại. A Kỳ ở cạnh khó hiểu nhìn cô.

“Chủ tử, mắt người làm sao vậy, để nô tỳ xem”.

“A Kỳ, ngươi nói xem cái ghế bằng vàng đó chúng ta có thể tiêu bao nhiêu năm”.

“Chủ tử, đừng nói bậy, đây là phạm tội khi quân”.- A Kỳ vội vàng kéo tay áo của Phó Yên Yên, nhanh chóng đảo mắt bốn phía xem có người nào nghe được câu nói lớn mật của Phó Yên Yên không. Đến khi phát hiện mọi người đều đang nói chuyện phiếm, mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Yên Yên tự giác ngậm miệng lại, nàng đang cật lực giữ mạng nhỏ của mình, sao lại để bản thân vạ miệng.

“Hoàng thượng giá đáo”- Tiếng thái giám the thé vang lên ngoài điện. Dừng một lát lại tiếp tục “Thái Hậu giá lâm” thành công khiến tất cả các phi tần, quần thần trong điện im phăng phắc. Phó Yên Yên tựa hồ cuối thấp đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bên tai nghe tiếng hô đồng loạt.

“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế”.

“Tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an”.

Phó Yên Yên mắt nhìn thấy một đôi giày thêu tinh xảo chỉ dành cho hoàng đế xuất hiện trong tầm mắt, không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng cảm thấy chủ nhân của đôi giày này thoáng khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước đến chỗ cao nhất của điện. Bên cạnh còn có đôi chân mang giày đỏ thêu hoa mẫu đơn cũng dần bước đến ngồi kế chỗ của hoàng đế.

Hôn - Tống Thiệu Huy - quân lúc này mang tâm trạng hết sức thắc mắc về danh hiệu mình mới được nhận lúc này ngồi phịch trên chiếc ghế vàng rồng nạm ngọc, phất tay với đám quan lại phía dưới.

“Các khanh bình thân”.

“Hôm nay là mừng thọ lần thứ sáu mươi của thái hậu, các khanh cứ vui chơi thoải mái”. Giọng điệu của Tống Thiệu Huy có chút lười biếng, chất giọng khàn khàn khiến người ta cảm thấy vừa vui vẻ vừa lo sợ.

Góc của tác giả: Từ hôm nay mình sẽ thay "cô" thành "nàng" nhé. Chúc các bạn nữ 8/3 vui vẻee