Chương 12: Không phải gu của cô!

...

"Tô Mục Hi. Tô Mục Hi bé nhỏ của ta. Ngươi sẽ làm điều này vì ta chứ?"

Nam nhân dung mạo tuyệt sắc, dưới ánh nến lập loè, vẻ đẹp đó như ác ma cám dỗ con người đến cùng.

"Tô Mục Hi. Tiểu Hi nhi, nào, nói ta nghe xem. Nàng muốn điều gì từ ta?"

"Thϊếp thân không mong cầu điều gì..."

"Có thật là thế không?"

"Thϊếp thân thề nguyện, không mong cầu điều gì. Chỉ mong, chỉ mong ngài đừng quên thϊếp, Dụ vương..."

...

"Aaaaaa!!!!"

Mục Hi từ trên giường ngồi bật dậy. Cô ôm đầu gào một hồi, lăn lộn trái phải, ngồi lên lại vật xuống. Quá mức kinh tởm! Cả một đêm! Cô thế mà lại mơ thấy đêm cuối cùng của Tô Mục Hi với Dụ vương Thẩm Từ Niên!!!

Đúng vậy, ở một kiếp của Tô Mục Hi, nàng ta và Thẩm Từ Niên đã dây dưa với nhau. Rõ ràng là chả đâu vào đâu, nhưng Tô Mục Hi đã đơn phương Thẩm Từ Niên rất lâu, còn không danh không phận hầu hạ bên gối hắn tới mấy năm trời! Cho tới khi bị hắn vất đi sau khi hết giá trị lợi dụng như cái giẻ rách!!! Mục Hi thời gian đó kí sinh trên Tô Mục Hi, chính vì Thẩm Từ Niên quá đẹp trai, nên cô mới không dị nghị, nhưng red flag quá nhiều! Hắn chính là một cây đèn đỏ di động! Rồi cái kết cục kia xảy đến với Tô Mục Hi làm cô ớn lạnh tên khốn này đến chết!!! Chết rồi, các sự kiện bắt đầu khởi động rồi.

"Áaaa!!!!" Mục Hi lại bắt đầu vò đầu lăn lộn trên giường.

"Tô Mục Hi, ngươi sáng ra đã phát điên cái gì vậy?!!"

Cửa bật tung, đại phu nhân hùng hồn phi vào, đanh thép lớn tiếng làm Mục Hi sững sờ quên cả phiền não. Đây là lần đầu tiên cô thấy đại phu nhân quyết đoán lại hào khí mười phần như này đấy!

"Đại, đại phu nhân?" Mục Hi lắp bắp, hai mắt bỗng giật giật như có dự cảm không lành.

"Dụ vương tới! Đường nhi bị ốm, không khoẻ, nằm liệt giường rồi. Ngươi ra tiếp hắn đi." Đại phu nhân nói một tràng, hung hăng cương quyết, khí thế này nhất định là ngươi không làm thì cũng đừng hòng xong với ta!

Mục Hi kinh hãi, là kinh hãi thật sự:

"Đại phu nhân, con, con không được đâu!"

"Không! Ngươi phải được! Ngươi không được cũng phải được!"

"Con không thể..."

"Nếu ngươi có thể, ta, chủ mẫu đương gia Tô phủ, sẽ chấp thuận một nguyện vọng của ngươi, miễn không ảnh hưởng đến người khác trong Tô phủ thì ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng!"

Một lời vàng ngọc, với danh dự, trước bao hạ nhân trên dưới Tô phủ của Tô chủ mẫu là đáng giá bao nhiêu? Mục Hi thấy tương lai tự do xa vời bỗng chốc thu ngắn lại, lấp lánh vẫy gọi ngay trước mắt mình. Cô chớp mắt, gật đầu, hung hăng nói:

"Thành giao! Đại phu nhân, con có thể rồi!!!"

...

Mặc lên người một bộ hồng y phiêu dật nhẹ nhàng, Mục Hi tuy không thể qua loa đi tiếp đãi hoàng thân, nhưng cô cũng không muốn gây ra sự chú ý, nên trên mặt chỉ thoa một chút xíu son môi nhạt màu. Miễn là không như chết trôi thì cũng miễn cưỡng coi như lịch sự. Trước khi dấn thân vào cửa địa ngục, cô cố gắng an ủi chính mình. Cô là Mục Hi, không phải Tô Mục Hi... Ưỡn ngực ngẩng cao đầu tiến về tiền sảnh, trái tim đang đập thình thịch vì hồi hộp của cô ngày càng bình tĩnh trở lại.

Dụ vương Thẩm Từ Niên, không có quá nhiều thay đổi so với ấn tượng trong trí não của Mục Hi. Hắn ngồi ở tiền sảnh ngay gần cửa sổ, vị trí đẹp nhất để ánh sớm ban mai rót vào trên thân ảnh. Dù có đang ngồi trên xe lăn bằng bạc được lót bằng lông thú đi chăng nữa, sống lưng của hắn vẫn thẳng tắp như thường. Dáng người hắn thon gầy nhưng khung xương hữu lực, đôi chân dài được che khuất bằng tấm vải lụa, tư thế ung dung lại cao quý. Làn da trắng tái nhợt như sứ. Gương mặt đó, vẻ đẹp đó, chỉ có thể dùng một từ kinh diễm để miêu tả, mỹ lệ đến chói mắt. Dù cho Tô Nguyệt Đường là đại mỹ nhân nức tiếng nam bắc có đứng bên cạnh, ắt cũng ít nhiều bị hắn làm cho phải lu mờ. Gương mặt thon nhỏ, hàng mày đậm dài như hoạ, đôi mắt hoa đào ướŧ áŧ chính là điểm nhấn với đôi con ngươi đen thẫm như bảo thạch, lấp lánh lại dịu dàng. Sống mũi của hắn cao thẳng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, đường nét phác hoạ đẹp như cánh hồng sớm mai. Quả thật là mỹ nhân thịnh thế, dung mạo tuyệt luân. Nhưng...

"Tham kiến Dụ vương." Mục Hi xách váy đi qua, bày ra một tư thế chào hỏi lễ nghi điển hình không thể chê trách nổi. Mục Hi được ân chuẩn xong mới ngẩng cao đầu nhìn xuống, vẻ mặt tươi cười thản nhiên của cô không gợn lên nổi một chút tình cảm riêng tư khác biệt nào. Đúng vậy, Thẩm Từ Niên không phải gu của cô!