Chương 5: Thiên Đạo Minh Cỏn Con, Không Đáng Nhắc Tới

Đây là đâu?

Nhìn đồi núi hoang vu trước mặt, Trần Hắc Thán đầu đầy dấu chấm hỏi, lén nhìn sang vị chưởng giáo sư tôn.

Tại sao sư tôn lại vui mừng? Lẽ nào đây chính là chỗ tông môn của Tiên Đạo Môn toạ lạc?

Trần Hắc Thán có hơi không dám tin, chỗ này hoang tàn như vậy, Trần Gia Thôn còn hơn nơi này nhiều!

Chưởng giáo sư tôn có phải là đưa mình tới nhầm chỗ rồi không?

Giang Bắc Thần không biết Trần Hắc Thán đang nghĩ gì, lúc này hắn đứng ngoài bia đá ranh giới, nhìn về phía Khổ Hải, thầm nghĩ sau khi Khổ Hải thăng cấp, sẽ xảy ra thay đổi gì?

Lẽ nào trước cửa nhà mình thật sự sẽ xuất hiện một đại dương?

Vậy mình….chẳng phải sẽ trở thành hải vương sao?

Trần Hắc Thán dè dặt hỏi: “Sư tôn, đây là đâu?”

Giang Bắc Thần thấy khoé miệng hắn còn vết màu, bèn nghĩ phải nhanh chóng kiếm chút thảo dược trị thương cho Trần Hắc, tránh để lại bệnh ẩn.

Nhưng tay hắn vừa chạm vào Trần Hắc Thán, nhất thời, Trần Hắc Thán cảm thấy cơ thể mình nóng như bị lửa đốt.

“Sư phụ, ta làm sao vậy!” Trần Hắc Thán bối rối, gấp gáp hỏi.

Hắn cảm thấy máu trong người đang lưu thông nhanh hơn, đã bắt đầu sục sôi lên rồi!

“Ting, đã kích hoạt Hắc Long Bá Thể!”

Nhận được tiếng của hệ thống truyền tới, Giang Bắc Thần liền thả lòng, lạnh đạm nói: “Không sao.”

Chỉ thấy vết thương trên người Trần Hắc Thán, do kích hoạt Hắc Long Bá Thể, thế mà lại bắt đầu hồi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Không hổ là Hắc Long Bá Thể, Trần Hắc Thán còn là một phàm nhân, mà đã có hiệu quả như vậy rồi!

Aizz…Nghĩ tới mình đã tu luyện mấy năm, vẫn là Luyện Khí tầng ba, Giang Bắc Thần đầy mặt buồn phiền.

Ông đây ghét nhất là buff!

“Sư phụ, ta cảm thấy vết thương trên người đều khỏi cả rồi!” Mới một lát, Trần Hắc Thán liền từ mặt đất bò dậy, khoẻ như voi, vết thương trên người toàn bộ đều lành cả rồi.

Trên mặt hắn tràn ngập vẻ kích động, cảm khái thủ đoạn tiên nhân của sư tôn mình.

“Ting, Trần Hắc Thán độ trung thành + 10, đạt tới 100 điểm, tuyệt đối trung thành!”

“Chúc mừng ký chủ, lần đầu tiên có được một đệ tử tuyệt đối trung thành, phần thưởng thần cấp công pháp “Tiên Đạo Chi Lộ”!”

“Ting, Khổ Hải thăng cấp hoàn tất, xin ký chủ kiểm tra!”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên trong đầu, tựa như đang nhắc nhở Giang Bắc Thần, ai mới là được buff.

Khổ Hải đã thẳng cấp hoàn tất rồi?

Giang Bắc Thần tỏ ý kêu Trần Hắc Thán đừng kích động, bắt đầu quan sát hồ nhỏ dưới sơn môn.

Vẫn chỉ có nhiêu đó, không hề thay đổi.

“Sư phụ, cái hồ nhỏ này của chúng ta tại sao lại gọi là Khổ Hải?” Trần Hắc Thán vẻ mặt tò mò hỏi.

Giang Bắc Thần đánh giá hắn một phen, thầm nghĩ có tên chuột bạch dâng tới tận cửa, bèn cười bí ẩn nói: “Ngươi vào trong là biết!”

Trần Hắc Thán nghi hoặc bước tới trước vài bước, bước vào bia đá ranh giới của Khổ Hải.

Nháy mắt trời đất xoay chuyển, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là một trời mới đất mới.

Một đại dương mênh mông trước mắt, không thấy bờ bến.

Trước khi bước vào là ao nhỏ, bước vào rồi lại là biển lớn?

Trần Hắc Thán hết sức kinh ngạc, này không phải là giả đấy chứ?

Thế là liền cởϊ qυầи áo, nhảy vào biển bơi lội trong nước biển màu xanh đen.

Trần Hắc Thán bơi lội trong Khổ Hải, chơi hết sức vui vẻ!

“Hoá ra Khổ Hải bên ngoài không khác gì một cái ao nhỏ, nhưng thực ra là một tiểu thế giới.” Giang Bắc Thần lộ ra ý cười, sau đó liền ngồi xếp bằng, nóng lòng lấy “Tiên Đạo Chi Lộ” ra nghiên cứu kỹ càng.

***Tiên Đạo Chi Lộ: con đường tiên đạo

Ở Thiên Đạo Minh, công pháp thường chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp bậc, cũng chỉ có tông môn nhất phẩm mới có công pháp Thần cấp trong truyền thuyết, hơn nữa cơ bản đều là bản không hoàn chỉnh!

Mà trong tay hắn lại là công cáp Thần cấp bản hoàn chỉnh.

Nếu như truyền ra ngoài, tất cả tông môn của Thiên Đạo Minh chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào tới cướp cho bằng được!

“Có được công pháp Thần cấp này, tu vi của ta chắc chắn sẽ tiến bộ rất lớn!” Trên mặt Giang Bắc Thần đầy vẻ vui mừng.

Thế nhưng hắn cầm công pháp lên xem thử, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.

“Tiên Đạo Chi Lộ” chia làm chín mươi chín tầng, chỉ mới tầng thứ nhất thôi hắn đã không thể hiểu được rồi.

“Ba cửa trong tầng thứ nhất của “Ngự Khí Thiên Địa”, cửa Huyền rốt cuộc là có ý gì?

Giang Bắc Thần dốt đặc cán mai với chuyện này! Giáng Cung, Huyền Tẫn lại chỉ cái gì?

Aizzz……thiên phú của mình kém như vậy sao?

Giang Bắc Thần cạn lời rồi.

Mà Trần Hắc Thán khi nãy còn ở bia ranh giới trong Khổ Hải đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào mình đã bơi ra giữa biển rồi.

Rõ ràng thời gian còn chưa tới nửa nén nhang, sao lại bơi xa được như vậy chứ?

Người ở giữa Khổ Hải, bất kể là mình có bơi thế nào thì cũng giống đang bơi vòng vòng tại chỗ vậy, nhất thời không khỏi sợ hãi!

Quay đầu nhìn, đâu còn nhìn thấy bia ranh giới nữa, sư tôn cũng mất tăm không thấy bóng dáng.

Trần Hắc Thán lớn tiếng kêu cứu: “Sư tôn cứu mạng!”

Giang Bắc Thần đứng ở ngoài bia ranh giới, nhìn thấy dáng vẻ vùng vẫy mặt đầy sợ mãi của Trần Hắc Thán ở trong Khổ Hải, hài lòng gật gật đầu.

Bước một bước qua bia ranh giới, vung tay vận chuyển trận pháp của Khổ Hải, Trần Hắc Thán nháy mắt được kéo lên bờ!

Trần Hắc Thán lúc này hồn vía lên mây, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi!

Quay đầu nhìn ao nhỏ, trong lòng càng thêm sợ hãi, đây đâu phải là ao nhỏ chứ, rõ ràng chính là biển lớn!

“Đa tạ ơn cứu mạng của chưởng giáo sư tôn.” Trần Hắc Thán biết ơn nói.

Ngay sau đó, Trần Hắc Thán lại dè dặt hỏi: “Sư tôn, Tiên Đạo Môn chúng ta xếp thứ mấy trong Thiên Đạo Minh?”

Thầm nghĩ có sư tôn mạnh như vậy, còn có Khổ Hải che giấu ẩn mình như này, ít nhất cũng phải trên bát phẩm.

Giang Bắc Thần bị hắn hỏi, trong lòng ngại ngùng, Tiên Đạo Môn chẳng qua chỉ có hai người là hắn và Trần Hắc Thán, căn bản chính là bất nhập lưu.

***Bất nhập lưu: đẳng cấp thấp, không được chú ý, xếp loại.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn phong đạm vân khinh nói: “Thiên Đạo Minh cỏn con, cũng đáng nhắc tới?”

Nội tâm bình tĩnh của Trần Hắc Thán nháy mắt nổi sóng, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc!

Xít!

Lẽ nào, thánh địa trong truyền thuyết thượng cổ, tông môn ẩn thế?