Chương 6: Thiên Tài Là Gì

Tiên sơn Khổ Hải, bên ngoài là huyễn tưởng, bên trong là trời đất, tuyệt đối không phải những thủ đoạn tiên gia mà tông môn bình thường có thể có được.

Đây chắc chắn là tông môn ẩn thế, ngay cả Thiên Đạo Minh cũng không coi ra gì!

Chưởng giáo sư tôn, nhất định là đại tu sĩ ẩn thế, chỉ cần vung tay là hái được sao trăng, dời núi lấp biển.

Trần Hắc Thán cảm thấy tương lai của mình vô cùng tươi sáng, vui mừng không thôi, dè dặt nói thử: “Sư tôn, vậy tiếp theo, ta nên làm thế nào?”

Giang Bắc Thần chỉ vào Trần Hắc Thán một cái, lạnh nhạt nói: “Mặc quần áo vào trước đi.”

Trần Hắc Thán vội vàng mặc quần áo lên, chỉ lo hỏi quên mất bản thân vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Lúc mặc đồ nhớ tới tư chất của mình, vô cùng thất vọng nói: “Ta không có chút thiên phú nào, sợ sẽ làm liên lụy tới sư tôn.”

Giang Bắc Thần cười lắc đầu, lòng nghĩ mà cay.

Ngươi mẹ nó vậy mà kêu không có thiên phú? Ngươi là Hắc Long Bá Thể đấy ngươi có biết không hả?

Nếu ngươi mà còn không có thiên phú, vậy ta là cái gì? Là rác rưởi à?

Đè xuống sự cay đắng trong lòng, Giang Bắc Thần đi tới vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: “Tiên Đạo Môn ta trước giờ không xem tư chất, tu hành không nằm ở thiên phú, mà ở sự cố gắng!”

Giang Bắc Thần nói vô cùng hùng hồn, câu từ rất có sức thuyết phục!

Trần Hắc Thán nghe tới hai mắt phát ra ánh sáng, thầm nói tông môn ẩn thế quả nhiên không tầm thường, thu đồ đệ chưa từng coi thiên phú.

Nghĩ tới đây, Trần Hắc Thán cung kính bái lạy Giang Bắc Thần một cái.

Giang Bắc Thần móc “Tiên Đạo Chi Lộ” ra đưa cho hắn, chính mình lĩnh ngộ không được, dứt khoát đưa cho đồ đệ học tập cho rồi.

Trần Hắc Thán cung kính dùng cả hai tay nhận lấy, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

Vừa tới đã đưa công pháp cho tu luyện, đây chính là sự hào phóng của tông môn ẩn thế sao?

Thích quá thích quá.

Phải biết, bình thường sau khi các tông môn thu nhận đồ đệ, trong thời gian ngắn sẽ không truyền thụ công pháp tu luyện, cho dù có truyền thụ, cũng sẽ chỉ truyền thụ từng chút một.

Tục ngữ nói, dạy học trò thầy chết đói.

***教会弟子饿死老师 Dạy học trò thầy chết đói: trò giỏi hơn thầy, sóng sau xô sóng trước.

Nhưng Giang Bắc Thần, lại trực tiếp đưa công pháp tu luyện bản hoàn chỉnh cho hắn, đây là chứng tỏ điều gì, chứng tỏ người ta hào phóng hoàn toàn không so đo tính toán.

Sau khi kích động trong lòng xong, Trần Hắc Thán ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Thần hỏi: “Sư tôn, “Tiên Đạo Chi Lộ” này nên tu luyện thế nào?”

Hả? Ngươi hỏi ta xin cách tu luyện?

Chính ta còn không hiểu, thì ta dạy ngươi kiểu gì?

Nếu như ta biết nên tu luyện thế nào, vậy thì tốt quá rồi, cũng không tới mức đưa công pháp cho ngươi, ta giữ lại tự mình tu luyện không hơn à?

Giang Bắc Thần trong lòng thầm nghĩ, nhưng trong miệng lại những lời chỉ dẫn: “Con đường tu tiên, tiên lộ mênh mông, công pháp cần phải tự mình lĩnh ngộ, vi sư không thể đốt cháy giai đoạn!”

“Ngươi cứ tiếp tục tự mình lĩnh ngộ, gian nhà tranh đầu tiên bên phải, chính là chỗ ở của ngươi!”

Nói xong, Giang Bắc Thần phất phất tay áo, Trần Hắc Thán thức thời cung kính cáo lui.

Nhìn Trần Hắc Thán trở về nhà tranh nhỏ của mình xong, Giang Bắc Thần liền thả lỏng, quá nguy hiểm! Xém chút lộ tẩy rồi!

Ngay lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên bên tai Giang Bắc Thần.

“Ting! Hệ thống phát nhiệm vụ.”

“Trong ba ngày, ký chủ phải tiếp tục thu nhận một khí vận chi tử, hoàn thành nhiệm vụ mở khoá toà nhà môn phái, chủ điện tông môn.”

“Nhiệm vụ thất bại, truyền tống ký chủ tới bờ biển Hoàng Kim, nhảy điệu nhảy Hula.”

“Vãi lúa, cái hệ thống này chắc chắn có vấn đề, trời ạ, nghĩ tới Giang Bắc Thần ta đẹp trai vô bờ, lại để ta dính phải cái hệ thống gì vậy chứ!” Giang Bắc Thần không nhịn được lớn giọng chửi.

Tiên Đạo Sơn nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, một trăm dặm xung quanh bình thường ngay cả một con gà núi cũng không bắt được, đừng nói tới là bóng người.

Vậy đấy, hắn đi đâu tìm khí vận chi tử đây?

……..

Đêm khuya.

Trần Hắc Thán ở trong một gian nhà tranh cạnh Khổ Hải, cách Giang Bắc Thần không xa.

Giang Bắc Thần ngồi xếp bằng trên chiếu, thử tu luyện công pháp trên bí tịch “Tiên Đạo Chi Lộ”, công pháp này chỉ cần hắn muốn là có thể lấy ra bất cứ lúc nào.

Nhưng xem còn không hiểu, nói gì tới tu luyện.

Mỗi một chữ trên bí tịch hắn đều biết, nhưng ghép lại với nhau lại hoàn toàn không thể hiểu nổi, giống như bạn đang học cổ thư mỗi một chữ đơn bạn đều biết, nhưng khi ghép lại với lại chẳng hiểu gì cả.

“Aizzz….” Giang Bắc Thần thầm thở dài, trong lòng vô cùng chán nản!

Ước mơ tu tiên của ta, ngự kiếm phi hành của ta, cưỡi gió ngao du khắp thiên hạ của ta.

Không đột phá được tu vi, sao thực hiện được những mơ ước này chứ, thật là vô cùng muộn phiền….

Lúc này, ngoài cửa truyền tới một trận linh khí dao động, xảy ra chuyện gì?

Giang Bắc Thần đứng dậy ra ngoài phòng xem thử, phía trên gian nhà tranh của Trần Hắc Thán, linh khí hội tụ, hình thành một vòng xoáy nhỏ, cảnh tượng thật khiến người ta phải tặc lưỡi cảm thán.

Lẽ nào là?

Không phải chứ không phải chứ không phải chứ, tuyệt đối đừng có nói với ta, mới có thời gian uống một chén trà, mà hắn đã lĩnh ngộ rồi nha?

Giang Bắc Thần còn đang nghĩ thì Trần Hắc Thán đã một phát đẩy tung cửa phòng chạy ra ngoài.

Trên mặt hắn đầy sự vui mừng, hớn ha hớn hở, chắp hai tay bẩm báo nói: “Sư tôn, ta đã đột phá rồi! Ta đã lĩnh ngộ được “Tiên Đạo Chi Lộ” tầng thứ ba, vừa nãy đã trở thành tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng một rồi.

Nghe Trần Hắc Thán nói vậy, Giang Bắc Thần nhất thời đen mặt, dường như hoà làm một thể với màn đêm.

Bản thân ngay cả tầng thứ nhất của “Tiên Đạo Chi Lộ” cũng chưa lĩnh ngộ được, đồ đệ này đã tu luyện tới tầng thứ ba rồi, còn có lẽ trời nữa không đây hả?

Tuyệt thế thiên tài, khí vận chi tử này thật đúng là mạnh một cách vô lý rồi!

Như này bảo người bình thường như ta phải sống làm sao đây?

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Bắc Thần bất giác có một loại cảm giác ghen tỵ.

Trần Hắc Thán thấy sư tôn không nói gì, thầm nghĩ:

Lẽ nào thiên phú quá kém, khiến sư phụ tức giận rồi sao? Sư phụ sẽ không đuổi ta ra khỏi sư môn đấy chứ?

Trần Hắc Thán lòng đầy lo sợ, dè dặt hỏi dò: “Sư phụ, đệ tử thiên phú không tốt, có chỗ nào làm chưa tốt, xin sư phụ trách phạt.”

Giang Bắc Thần nghe xong sắc mặt lại càng đen hơn, đè lại sự tức giận trong lòng, lạnh nhạt nói: “Đột phá nhỏ mà thôi, chú ý tâm tính, con đường tu luyện, không thể nóng vội.”

“Sư phụ dạy phải.” Trần Hắc Thán vội vàng cảnh tỉnh.