Chương 1: Ngày tận thế (1)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Bầu trời bắt đầu nổi mây đen xám xịt, những cơn gió thổi qua mặt kéo đến một cơn rét lạnh.

Giang Phủ Minh đem cổ áo kéo lên che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lại hai tròng mắt đen như mực ở bên ngoài.

Nhìn đám người dần dần đi xa, hắn thở dài.

Nguyên chủ thật đúng là không người nào nhìn thấy, cư nhiên một người chờ gã cũng không có. Phải biết rằng ở trên nền tuyết trắng xoá mà tụt lại phía sau thì rất khó có thể sống sót.

Giang Phủ Minh không phải chủ nhân của thân thể này, chủ nhân thân thể này là pháo hôi tà ác trong một quyển mạt thế ngôn tình.

Người này đã làm pháo hôi lại còn thích nữ chính thánh mẫu vạn nhân mê, sau đó vì yêu mến cuồng nhiệt mà đối với vị nữ chính làm ra đủ loại chuyện ghê tởm, dẫn tới những người yêu thích nữ chính càng chán ghét gã.

Gã là một nam nhân miệng cọp gan thỏ, kiêu ngạo ngang ngược, không não còn cực kỳ thích cậy mạnh.

Mỗi ngày ỷ vào cha của mình là chủ nhân căn cứ, khắp nơi gây chuyện thị phi.

Tóm lại mọi người đều không thích gã.

Về sau gã một mực tìm đường chết, cuối cùng thật sự đem chính mình chết thật.

Kết cục cũng không phải hoàn toàn tốt đẹp. Giang Phủ Minh đỡ trán, hắn không muốn xem người này trở thành chính mình.

Giang Phủ Minh là công nhân mới nhậm chức tạm thời của Cục Quản Lý Thời Không, hắn vốn dĩ muốn xuyên đến một quyển tiểu thuyết thăng cấp, chính mình là nam chính, kết quả tại thời điểm truyền tống bởi vì xảy ra sự việc ngoài ý muốn, hắn lại xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết mạt thế, đột nhiên biến thành pháo hôi chuyên tìm đường chết.

Hơn nữa, hắn còn là người mới vốn dĩ phải xuyên đến thế giới cấp C, nhưng bởi vì xảy ra chút chuyện không ngờ đến, hắn bị đưa vào thế giới cấp A.

Trong lúc nhất thời, nhiệm vụ khó khăn lớn rất nhiều. Thảm hại hơn chính là, thế giới này cơ chế bảo vệ còn biến mất!

Cơ chế bảo vệ biến mất có nghĩa là hắn ở thế giới này sắp chết, còn trong hiện thực thì hắn sớm đã chết.

Trước mắt, hệ thống của hắn đã đi đến tổng bộ báo cáo sự tình.

Ai, hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp được chuyện này, thật làm người khó chịu.

Quả nhiên tiền không phải dễ kiếm như vậy.

Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng kéo dài, hắn không thể không cất bước đuổi kịp.

Trên mặt đất tuyết đọng chồng chất đến cẳng chân, di chuyển căn bản có chút không tiện.

Đi chưa được mấy bước, Giang Phủ Minh cảm giác có tuyết rơi vào giày. Hắn nhíu mày, bên trong ướt nhẹp gây ra cảm giác không dễ chịu.

Lúc này, bầu trời lại có tuyết rơi, một mảnh bông tuyết dừng ở trên sóng mũi cao thẳng của hắn, một giây sau liền biến thành nước.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời ngày càng đen, tựa như bị sương mù dày đặc che lấp.

Một loại dự cảm bất an len lỏi trong lòng. Thế giới cấp A tuyệt đối sẽ không dễ dàng, Giang Phủ Minh mày nhăn đến càng chặt, đôi mắt như mực cũng trở nên thâm trầm.

“Không tốt, là tuyết cuốn, phía trước có tuyết cuốn, mau trở về, chạy!” Phía trước truyền đến âm thanh gào rống, trong đám người bắt đầu xôn xao.

“Cư nhiên là tuyết cuốn, chạy mau.”

“Đáng lẽ lúc này không nên có tuyết cuốn, vì sao bây giờ lại xuất hiện!”

“Tôi còn chưa có muốn chết.”

“Chạy a!”

Giang Phủ Minh trước tiên bước chân ra, xoay người hướng phía trước mà chạy, hắn không nghĩ tới mới bắt đầu cốt truyện liền chết sớm như thế.

Hắn đã tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đương nhiên biết tuyết cuốn là thứ gì. Trong thế giới tiểu thuyết này “Tuyết cuốn” cùng thế giới hiện thực vốn dĩ không giống nhau.

Tác động của nó cùng gió lốc không khác biệt lắm, tốc độ nhanh, uy lực lớn, bị cuốn vào trong đó chắc chắn sẽ chết. Điểm khác biệt với gió lốc chính là, dưới tình huống không có gió cũng có thể hình thành, là một thứ sinh ra trái với quy luật tự nhiên.

Điều kiện sinh ra tuyết cuốn chính là trên không trung cần số lượng tuyết lớn, bình thường phải có tuyết rơi nhiều tại thời điểm đó mới có thể hình thành. Nhưng hiện tại trên bầu trời tuyết rơi rất ít, không nên xuất hiện tuyết cuốn.

Tình cảnh hiện tại của hắn đang rất nguy hiểm, tố chất thân thể này lại quá kém, hắn không có cách nào chạy trong thời gian dài, không bao lâu nữa, hắn chắc chắn sẽ không chạy nổi.

Nếu sau khi hắn ngã xuống, tuyết cuốn còn không biến mất, như vậy hắn nhanh chóng sẽ chết không thể nghi ngờ.

Giang Phủ Minh ánh mắt càng ngày càng sắc bén.

Hắn bắt đầu có mục tiêu lưu ý bốn phía, xem có chỗ nào tránh được tuyết cuốn hay không.

“Theo phương hướng tuyết cuốn, kiểm tra đo lường phía trước 300m có chỗ tránh được tuyết cuốn. Nếu như cậu chạy về phía bên đó cậu sẽ an toàn.” Trong đại não Giang Phủ Minh đột nhiên vang lên thanh âm hệ thống, “Tuyết cuốn còn một phút mới tới được chỗ cậu nên hãy nhanh chóng đến chỗ an toàn.”

Hắn cơ hồ không có chút do dự nào liền quay đầu hướng phía tuyết cuốn mà chạy.

Người bình thường một phút có thể chạy được 300m.

Hắn còn có cơ hội, hắn nguyện ý đánh cược một lần.

Sự liều lĩnh của hắn làm người ta sợ hãi. Rõ ràng là hướng về phía nguy hiểm đi tới, nhưng ở trên mặt hắn lại không nhìn thấy một tia khủng hoảng nào.

End chương 1.