Chương 2: Ngày tận thế (2)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

【 Đếm ngược 1 phút. 】

【 Đếm ngược 58 giây. 】

【 Đếm ngược 3 giây. 】

Thời điểm cuối cùng khi chỉ còn một giây đồng hồ, hắn đã bước được vào trong sơn động, thiếu chút bị tuyết cuốn đi.

Khi vào trong, cả người hư thoát ngồi dưới đất, trái tim không ngừng hoảng sợ.

Sau khi bình phục lại tâm tình, hắn mới bắt đầu đánh giá cái sơn động này.

Sơn động không lớn, không có gió, bên ngoài là một trận tuyết đang cuồn cuộn, nhưng mà không có một tia khí lạnh nào tiến vào, ngược lại trong động phi thường ấm áp, ngồi lâu bắt đầu cảm thấy nóng.

Chỗ an toàn này có điểm thú vị.

Mới vừa chạy xong, Giang Phủ Minh thân mình đầy mồ hôi đem quần áo giữ nhiệt trên người cởi ra, lưng dựa vào vách đá, nói: “Hệ thống tôi được rời khỏi đây chưa?”

Thế giới cấp A quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.

Hắn làm công vì để kiếm tiền, không phải tới tặng đầu người, đương nhiên không muốn lưu lại đây.

Hắn còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.

“Thực xin lỗi, chúng tôi xin bày tỏ sự áy náy này.”

“Bất quá thế giới này tạm thời không thể đi, chúng tôi đang điều tra rõ nguyên nhân, yêu cầu kiên nhẫn chờ đợi một đoạn thời gian mới có đáp án.” Hệ thống phía chính phủ trả lời.

Giang Phủ Minh nghe xong cau mày, nói, “Nhanh nhất là bao lâu?”

“Không có cách nào cho cậu đáp án chính xác. Bên trên kiến nghị cậu trước tiên cứ làm các nhiệm vụ ở thế giới này, như vậy có thể kiếm được tích phân để di chuyển đến thế giới tiếp theo.”

“Hơn nữa ở trong thế giới nhỏ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể tự động rời khỏi.” Hệ thống nói.

Giang Phủ Minh hai tay khoanh trước ngực, mày nhăn lại lâm vào trầm tư.

Sau một lúc lâu, hắn nói: “Nhiệm vụ ở thế giới này là cái gì?”

Ngồi chờ đợi cũng không phải là cách giải quyết, vạn nhất bên trên vẫn luôn không có thông báo, hắn liền ở đây đợi tới ngốc luôn sao?

Hắn càng thích cảm giác nắm trong tay quyền chủ động hơn là dựa dẫm vào người khác.

“Chế tạo ra căn cứ đứng đầu thế giới, trở thành chủ nhân căn cứ ngàn vạn người ngưỡng mộ. Căn cứ đứng đầu không chỉ có một nơi đó lớn, mà những nơi khác cũng phải làm tốt hơn, ví dụ như giá trị hạnh phúc của người dân, vũ khí, đồ ăn, nước, dự trữ vật phẩm, hoàn cảnh cư trú ở mỗi nơi phải tốt nhất.” Hệ thống phân tích.

“Nếu như đến lúc có thể rời đi, nhiệm vụ này tôi chỉ mới làm được một nửa thì có thể trực tiếp rời khỏi không?” Giang Phủ Minh hỏi.

Đáy mắt hắn giống như biển sâu, không ai thấy rõ được hắn đang nghĩ gì.

“Có thể trực tiếp rời khỏi, chỉ cần lấy điểm tích phân đã thu hoạch được ra trao đổi, cậu sẽ không bị biến mất.” Hệ thống nói.

“Được, tôi làm.” Giang Phủ Minh gật đầu.

Nếu quyết định phải làm, đuôi cáo của Giang Phủ Minh bắt đầu lay động.

Hai mắt hắn nhíu lại, trong đầu còn đang tính toán. “Hệ thống, tôi đến nơi này là bởi vì sai lầm của các cậu, vậy sao các cậu lại không tỏ vẻ gì?”

Giang Phủ Minh bỗng nhiên thay đổi tính cách, bắt đầu bán thảm. “Cậu xem tôi là một người mới, bị truyền tống đến thế giới cấp A nguy hiểm như này, còn không có cơ chế bảo vệ, tùy thời đều sẽ bỏ mạng. Tôi ngay cả dị năng cũng không có, làm thế nào mà giữ mạng đây?”

Giang Phủ Minh vừa nói vừa thở dài, một bộ dáng tiểu đáng thương bị người khi dễ, làm cho hệ thống vốn vẫn luôn cao lãnh trong lúc nhất thời không thể nào rời đi.

“Phía trên không dư lại cho chúng ta thứ gì.” Hệ thống nói.

“Đây là tình hình dễ giải quyết sao? Tôi là tùy thời trong tình huống nào cũng có thể bỏ mạng đó!”

“Nếu như không có bất kỳ công năng gì có thể giữ mạng, làm sao có thể tại mạt thế ăn thịt người này sống sót đây?”

“Nơi này quá đáng sợ, tôi là một người bình thường làm cách nào sống sót. Ai, tôi chỉ là người làm công, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như này, hệ thống, cậu không thể thấy chết mà không cứu.” Giang Phủ Minh vừa nói vừa than thở khóc lóc, bi thảm tới mức làm người khác cảm thấy đồng tình.

Hệ thống ngượng ngùng, vốn dĩ là bọn nó bên này đuối lý, làm hệ thống nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên nó gặp được loại tình huống này.

“Bồi thường cậu một dị năng.” Hệ thống nhượng bộ.

“Ai, có dị năng rồi cũng chưa an toàn a, không có thuốc ở trên người, vạn nhất tôi bị tang thi cắn, hoặc là bị thứ gì đó làm cho trúng độc, không phải là sẽ đi đời nhà ma sao?” Giang Phủ Minh há mồm đòi thêm.

Thấy đối phương nhượng bộ, hắn không chỉ không có lui, mà còn tiến tới. Bởi vì hắn biết rõ, hắn còn có thể lấy thêm.

Hơn nữa Giang Phủ Minh phát hiện, hệ thống dường như không có cách nào chịu đựng được bộ dáng đáng thương của hắn...

Hệ thống:……

“Lại thêm một viên thuốc cấp cứu. Ăn xong, mặc kệ là đang trúng kịch độc hay vết thương bị tang thi cắn thì đều có thể được chữa khỏi.” Hệ thống cắn răng nói.

“Cảm ơn hệ thống, cậu thật sự là một người tốt, tôi biết ngay cậu sẽ không thấy chết mà không cứu.” Giang Phủ Minh mỉm cười, đội mũ người tốt cho hệ thống.

“Ừ, không cần cảm ơn, hẳn là….” Hệ thống khách sáo trả lời, kỳ thật trong lòng nghẹn đến hít thở không thông.

“Này hệ thống, cậu xem tôi hiện tại không phải có chút gầy sao, tôi thật lâu rồi chưa có ăn cơm, bây giờ tôi có cảm giác như một giây sau tôi sẽ ngất xỉu mất. Nếu như còn không được ăn, tôi thật sự sống không qua nổi tối nay, thật muốn ăn cái gì đó cũng muốn uống một chút nước ngọt.” Giang Phủ Minh nói, lúc này hắn biết rõ hệ thống đã sắp đến giới hạn.

“Vừa ăn vừa uống nước ngọt đối với dạ dày không tốt, tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ đến điều này.” Hệ thống nghiến răng nghiến lợi nói, nó không muốn nhượng bộ nữa.

Nó cảm giác chính mình mà lùi một bước, người này liền sẽ tiến đến một *trượng.

*Trượng: là một đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Hoa, một trượng dài 4 mét.

Vì cái gì nó có loại cảm giác bị lừa, đối phương không phải là đang giả vờ đáng thương sao, nó lại đi đồng tình?

Đây không phải là vô sỉ quá ư?!!

“Tôi thật sự không có biện pháp a, tôi....*&*&%$#* ” Giang - đáng thương, gầy yếu, tiểu bạch liên hoa - Phủ Minh dùng thanh âm tràn đầy tình cảm cùng thống khổ mà trần thuật lại tình cảnh đáng thương của mình.

“Được rồi, một túi lương khô, một thùng nước. Tôi không thể cho cậu tiếp được nữa.” Hệ thống khóe miệng giật giật.

Một giây trước người nào đó còn đáng thương rơi nước mắt, thì giây tiếp theo trên mặt hắn lại tràn đầy hớn hở, thanh âm trong sáng cùng ôn nhu, “Cảm ơn hệ thống, cậu thật sự là một người tốt.”

Gia hỏa này tuyệt đối là đang giả vờ đáng thương! Hệ thống đã chịu đả kích.

“Những đồ vật kia có thể cho tôi được chưa?” Giang Hồ Ly cười vui vẻ.

Có thể lấy được trang bị thật sự rất tốt.

“Muốn mở ra cần phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như không hoàn thành, thì tất cả công năng đều không thể sử dụng được.” Hệ thống nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Vậy bây giờ nhanh giao nhiệm vụ đi” Giang Phủ Minh nói, hắn biết hệ thống sẽ không ép buộc hắn làm nhiệm vụ quá khó khăn.

End chương 2.