Chương 17: Ngày tận thế (17)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Chua ngọt đan xen, đây là hương vị của kẹo sao.

Trái tim Phó Nghiêm Diệc bỗng thắt lại, trong lòng ngực có một dòng nước ấm áp chảy qua.

Chua chua ngọt ngọt,

Giống như cảm giác của y bây giờ.

Phó Nghiêm Diệc cũng đã đi đến kết luận.

Nhìn Phó Nghiêm Diệc ngơ ngác đứng đó, Giang Phủ Minh cảm thấy y có chút đáng yêu, đồng thời trong lòng hắn lại bỗng dâng lên một cảm xúc đau xót.

Giang Phủ Minh đang quan sát Phó Nghiêm Diệc ăn đồ ngọt, nhất cử nhất động của y đều được hắn để ở trong mắt.

Đối phương nhìn chằm chằm viên kẹo đến sửng sốt, động tác cầm kẹo cứng đờ, cùng với lúc đồng tử co rút lại của y khi ăn kẹo, hắn đều nhìn thấy hết.

“Mùi vị như thế nào? Tôi cũng rất thích ăn, chúng ta mang theo một ít đi.” Giang Phủ Minh nói.

Hắn mở cái balo vốn đã bị nhồi đến tràn đầy của mình, nhét một nắm kẹo vào đó.

Một nắm kẹo thì cũng không có nhiều, nhưng ngay cả như vậy thì lúc nhét vào cũng có chút miễn cưỡng.

“Cậu chờ chút.” Giang Phủ Minh kéo khoá balo lại, sau đó chạy về hướng khu sinh hoạt.

Bọn họ đã dạo một vòng quanh siêu thị, cũng không có phát hiện tang thi hay người nào, cho nên bây giờ Giang Phủ Minh mới yên tâm để Phó Nghiêm Diệc đứng một mình.

Giang Phủ Minh chạy đến khu sinh hoạt, cầm kéo cắt một miếng vải từ tấm khăn trải giường màu đen, sau đó lấy vài sợi dây thun rồi mới quay về khu thực phẩm.

“Bỏ vào tấm vải này trước đi.” Giang Phủ Minh nói xong, liền cầm mấy nắm kẹo bỏ vào trong vải, sau đó dùng dây thun buộc cố định lại, cuối cùng treo vào balo hắn.

“Như vậy thì mỗi ngày chúng ta có thể cùng nhau ăn đồ ngọt rồi.” Giang Phủ Minh cười hì hì nói.

【 Độ hảo cảm vai ác +5, trước mắt độ hảo cảm vai ác là 11. 】

【 Độ hảo cảm vai ác -15, trước mắt độ hảo cảm là -14. 】

【 Độ hảo cảm vai ác +15, trước mắt độ hảo là +1. 】

【 Độ hảo cảm vai ác -6, trước mắt độ hảo cảm là -5.】

【 Độ hảo cảm vai ác +35, trước mắt độ hảo cảm là 30. 】

【 Đinh, độ hảo cảm vai ác +35, tích phân công nhân +35, trước mắt tích phân công nhân là 39. Nhắc nhở đặc biệt: Khi mức độ hảo cảm xuất hiện tình huống không ngừng tăng giảm trong một khoảng thời gian, chỉ mức độ hảo cảm cuối cùng mới được dùng để thêm vào cho công nhân. 】

Đại não Giang Phủ Minh đã bị hệ thống điên cuồng oanh tạc, hắn bị hàng loạt âm thanh thông báo xuất hiện trong đầu làm cho hoảng sợ.

Nội tâm vai ác biến hóa rất lớn.

Giang Phủ Minh ngay lập tức đưa ra kết luận này, hơn nữa hắn còn phi thường chắc chắn nó có liên quan đến kẹo.

Hắn đã xem qua nguyên tác, biết rằng kẹo ở trong lòng Phó Nghiêm Diệc mang ý nghĩa không giống nhau.

Nhưng cái ý nghĩa này liệu có gây ra xáo trộn lớn đến như vậy cho hắn không?

Đáp án là dĩ nhiên không,

Khẳng định còn có cái nhân tố nào khác ở bên trong.

Nhân tố kia là gì?

Giang Phủ Minh không nghĩ ra được, hắn biết đến tình huống này quá ít, suy đoán không ra.

Tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát này khiến hắn cảm thấy không vui, nhưng trên mặt hắn vẫn đang cười.

Lần này tích phân được tăng thêm 30, thế nhưng hắn lại không cao hứng một chút nào.

Suy nghĩ của vai ác, hắn dường như dần dần không thể phỏng đoán ra.

Trước đây hắn làm được mọi thứ thì hết thảy đều dựa vào việc phán đoán nội tâm y, hiện tại ý nghĩ của y đã bắt đầu biến động, điều đó có nghĩa là về sau, hắn có lẽ sẽ không đoán ra được suy nghĩ của đối phương nữa.

Đến lúc đó, việc xoát độ hảo cảm vai ác sẽ rất khó khăn.

Giang Phủ Minh lần này không có bị số tích phân khổng lồ làm cho hoa mắt, mà rất bình tĩnh phân tích tình hình của chính mình.

Hắn đã hiểu rõ mọi chuyện đằng sau cái “Hỉ sự” này.

Phó Nghiêm Diệc nhìn Giang Phủ Minh, trong ánh mắt hiện tại của y chỉ có hắn, ngắn ngủn vài phút, không ai biết y đang nghĩ gì.

Y kéo lại khoá balo của mình, tay chạm vào móc khóa có hình dạng con mèo nhỏ màu trắng treo bên cạnh balo.

Đây là của y,

Ai cũng không thể lấy được, ai cũng không thể lấy được.

Phó Nghiêm Diệc đeo chiếc balo màu hồng phấn lên lưng.

“Ở đây gần như đã bị chúng ta cướp hết sạch rồi, nên đi thôi. Trước khi trời tối, phải tìm được một nơi nghỉ ngơi tốt.” Giang Phủ Minh nói, trên mặt mang theo nụ cười, hoàn toàn không nhìn ra hắn đang có tâm sự nặng nề.

Năng lực ngụy trang của hắn quá mạnh.

“Được.” Phó Nghiêm Diệc lần này mở miệng trả lời, bình thường y chỉ biết gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Giang Phủ Minh mang theo y ra khỏi siêu thị.

Ở trên đường, Giang Phủ Minh trước tiên là hỏi hệ thống gần đây có chỗ nghỉ ngơi nào không.

Hệ thống tìm được cho hắn một cái khách sạn bỏ hoang, phụ cận nơi đó vừa xảy ra một trận bão tuyết, không có tang thi, trong khách sạn cũng không có phát hiện ra dấu vết gì kỳ quái.

Khá xa, bất quá có thể tới nơi trước khi trời tối.

Giang Phủ Minh phân tích toàn diện, quyết định lựa chọn nơi này.

Khách sạn có giường, còn có thể nấu đồ ăn, phòng có thể khóa cửa, so với bên ngoài thì an toàn hơn rất nhiều.

Hắn để hệ thống chỉ đường, mang theo Phó Nghiêm Diệc xuất phát.

Trong lúc đi, hắn sử dùng sáu tích phân để đổi bản đồ Thất Lạc Chi Địa, hiện tại hắn còn 33 tích phân.

Hắn bây giờ có thể được coi là nhà giàu mới nổi, trao đổi mọi thứ một cách vui sướиɠ.

Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Phó Nghiêm Diệc cùng Giang Phủ Minh đi bộ đến khách sạn, trên đường quả nhiên như hệ thống nói, bởi vì ở đây mấy ngày trước có một trận bão tuyết quét qua, nên không bắt gặp được tang thi nào.

Hiện tại Phó Nghiêm Diệc cùng Giang Phủ Minh tổng cộng mới gϊếŧ được 15 tang thi, có được mười lăm viên tinh thạch cấp thấp.

Hấp thu tinh thạch có thể nâng cấp dị năng, tinh thạch càng nhiều thì dị năng càng tăng lên nhanh chóng.

Dị năng có ba giai đoạn, 1-3 là dị năng cấp thấp, 4-9 là dị năng trung cấp, 10-12 là dị năng cấp cao.

Dị năng hiện tại của Giang Phủ Minh là đang ở bậc 2 cấp thấp.

Hai người tiến vào khách sạn, quy mô của cái khách sạn này không lớn lắm, chỉ là một khách sạn nhỏ. Nhưng nội thất bên trong lại được trang trí đẹp mắt, tinh xảo và gọn gàng.

Giang Phủ Minh bước đến quầy lễ tân, đem tủ mở ra.

Khi mở tới chiếc tủ thứ ba, hắn nhìn thấy được trong đó có rất nhiều chìa khóa, trên mặt chúng đều có đánh số, hẳn là số phòng. Giang Phủ Minh lấy chìa khóa phòng 1002.

“Đi, chúng ta vào phòng thôi.” Giang Phủ Minh cầm lấy chìa khóa đi đến bên cạnh Phó Nghiêm Diệc.

1002 là chìa khóa tầng một, phòng thứ hai.

Sở dĩ hắn chọn tầng một là có lý do, đến lúc có chuyện xấu phát sinh, bọn họ còn có thể trốn thoát qua cửa sổ.

End chương 17.