Chương 19: Ngày tận thế (19)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Giang Phủ Minh không biết nấu cơm, món duy nhất nấu được cũng chỉ có thể là mì.

Trước kia, khi đi làm thêm về muộn hắn sẽ ăn mì để lót dạ.

Tiện nghi, nhanh chóng, no bụng.

Ăn xong liền ngã đầu ra ngủ, ngày hôm sau còn phải vội vã quay lại trường sớm để học lớp chuyên ngành.

“Được.” Phó Nghiêm Diệc giống như một đứa bé ngoan ngoãn, như thể vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Giang Phủ Minh.

“Cứ như vậy đi, chờ một chút, ca sẽ đi nấu mì, tay nghề của ca thật sự rất giỏi đó.” Giang Phủ Minh lấy bao mì ra.

Mì khi mở ra rất dễ dàng bị rỉ nước vào, khó bảo quản, nhưng cho dù như vậy hắn cũng cầm lấy hai gói.

Giang Phủ Minh thích ăn mì sợi, hắn không phải là loại người luôn ủy khuất chính mình, nên trong hoàn cảnh có thể khống chế được sẽ cho phép mình có chút phóng túng nhỏ.

Giang Phủ Minh lấy mì ra, cầm đèn pin định tự mình đi nấu, Phó Nghiêm Diệc ở bên cạnh đang ngồi bỗng đứng dậy, bước đến phía sau hắn, hiển nhiên là có ý định đi theo.

Được thôi, cùng đi cũng yên tâm chút. Giang Phủ Minh nghĩ.

Tay hắn vừa mới chạm đến tay nắm cửa lạnh lẽo, còn chưa kịp xoay, tai đã nghe thấy một tiếng phịch truyền từ bên ngoài vào, cửa bị một vật nặng nào đó đẩy ra.

Ngay sau đó hắn liền nghe được một âm thanh hào hùng, “Tôi đi tìm thức ăn và nước.”

“Ngốc nghếch.” Một giọng nữ lạnh băng vang lên, “Anh bật đèn làm bại lộ chúng ta, mau tắt đi.”

“Ai, cô mới ngốc, không bật đèn thì làm sao đi tìm đồ ăn, chúng ta lại không có đèn pin, chả biết phụ cận quanh đây có ai không” Người nói chuyện rất không phục, giọng nói dường như là một thanh niên trẻ tuổi.

“Đồ ngốc, tôi nói anh....” Âm thanh lạnh băng còn mang theo một chút cáu kỉnh, có thể thấy được người nói chuyện đang rất tức giận.

“Được rồi, im lặng đi.” Một giọng nam thanh lãnh cùng từ tính vang lên.

“Tôi không cùng anh nói nhảm nữa, mau đi tìm đồ ăn thôi.” Người nữ kia nói.

Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập và âm thanh của đồ vật bị lật trên mặt đất.

Giang Phủ Minh đem cửa khóa trái lại, cái khách sạn này hiệu quả cách âm không tốt, mọi thứ ở bên ngoài đều có thể nghe rõ ràng.

Phó Nghiêm Diệc đứng sau lưng Giang Phủ Minh mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, y ngày thường cũng luôn như vậy, thực an tĩnh, giống như một người trong suốt.

Sau khi nghe những cuộc đối thoại, trong đầu Giang Phúc Minh theo bản năng phỏng đoán được đại khái tình hình chung của nhóm người này, cùng với tính cách của họ.

Đây là thói quen của hắn, thói quen phân tích người đối diện.

Giang Phúc Minh học chuyên ngành tâm lý học, lúc đó thành tích học tập của hắn tốt nhất lớp, ngoài sự ham học hỏi và chăm chỉ, hắn còn nổi bật toàn trường với tài năng phân tích tính cách của con người, các giáo viên đều nói năng lực của họ không bằng hắn.

Có thể thấy được hắn có kiến thức vô cùng sâu sắc trong các phương diện này.

Khi mọi người đang nghĩ rằng trong tương lai hắn sẽ trở thành nhân tài hàng đầu, thì đột nhiên hắn bất ngờ xin nghỉ học, khi về hắn đã trực tiếp nộp đơn vào trường để xin đổi chuyển ngành, bằng thành tích cao nhất thi vào ngành tài chính. Dựa theo điều lệ của trường, hắn bị rớt lại một lớp, học cùng sinh viên năm nhất ngành tài chính…

Đầu óc Giang Phúc Minh lúc này đang quay cuồng nhanh chóng.

Bên ngoài tổng cộng có ba người, hai nam một nữ.

Trong đó người được gọi là lão đại kia nói quá ít, xét theo giọng điệu thì có lẽ là một người làm việc rất quả quyết.

Tính cách của người phụ nữ bên ngoài là điềm tĩnh và lý trí. Vì khi cô ta bước vào liền yêu cầu tắt đèn, điều này cho thấy cô ta có ý thức nguy cơ rất mạnh, khẳng định là người đa nghi. Cô ta hẳn là người luôn chú ý đến các chi tiết nhỏ, có năng lực phản xạ mạnh mẽ.

Ngược lại, chàng trai cùng cô nói chuyện là người có hành động bốc đồng, làm việc không suy nghĩ và dễ bị cảm xúc thao túng.

Tốt nhất nên khống chế loại người này, Giang Phúc Minh để mắt tới hắn.

Bây giờ hắn không biết bọn họ tốt hay xấu, liệu có tấn công hai người hay không.

Nếu có bất kỳ xung đột nào, bắt đầu xuống tay từ tên này trước, hắn sẽ lợi dụng anh ta để nhiễu loạn tình hình.

Bọn họ không tìm hắn gây phiền toái, hắn cũng sẽ không sang bên đó gây rắc rối.

Còn nếu đối phương tự tìm tới cửa, hắn đương nhiên sẽ tìm cách giải quyết.

Khi đối mặt với những điều chưa biết, Giang Phủ Minh không bao giờ hoảng sợ, thậm chí còn bình tĩnh hơn ngày thường.

Mạt thế, càng có nhiều sẽ kẻ bỏ mạng, đây là một thế giới không có luật lệ.

Sự hỗn loạn, tàn ác, lãnh khốc.

Ánh sáng từ đại sảnh gọi vào phòng qua khe hở hẹp trên cửa, một chút ánh sáng chiếu vào giày của Giang Phúc Minh.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, tuyết trắng đã biến mất trong màn đêm yên tĩnh.

Giang Phúc Minh làm ra hiệu cấm nói chuyện, sau đó thong thả di chuyển bước chân, đem cái balo trên bàn nhét dưới gầm giường, cầm mấy cái bánh mì nhỏ đặt lên bàn. Làm xong việc này, hắn liền đem Phó Nghiêm Diệc ngồi xuống chỗ của mình.

Đại não cùng hệ thống giao tiếp: "Hệ thống, có đạo cụ nào có thể sử dụng không?"

Hệ thống: "Ở đây chúng tôi có đạo cụ có thể trong thời gian ngắn kích hoạt dị năng, thời gian kéo dài mười phút, chỉ tốn 20 tích phân, lập tức đổi lập tức có."

Giang Phủ Minh nghe được hệ thống nói, liền gật đầu, có đạo cụ này hắn sẽ không còn sợ hãi nữa.

Hắn ngước mắt lên nhìn vai ác đang vô cảm ở phía đối diện,

Hắn thực sự phải cảm ơn y vì những tích phân này.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện:

"Lão đại, tôi không tìm được đồ ăn và nước, khát quá, đã lâu không được uống nước rồi." Thanh niên nói.

Đột nhiên người thanh niên kia lại hét lên: "Này, ở đây thiếu một chiếc chìa khóa, không có 1002. Ở đây có người!"

Sau đó có tiếng gõ cửa:

"Mở cửa, mở cửa, ở bên trong đừng có không lên tiếng như vậy chứ. Mở cửa cho tôi, đừng giấu gì cả, tôi cùng mấy người nói chuyện, bàn bạc kỹ càng rồi trao đổi là được. "

Thái độ của anh ta cực kỳ tệ, rất giống một tên một tên thổ phỉ chuyên đi cướp đồ.

Thực thiếu lễ phép.

Giang Phúc Minh mỉm cười, ánh mắt loé hàn quang.

Vị tiểu bằng hữu này thật sự cần một khóa giáo dục lại nha.

"Này, mở cửa ra, đừng giấu gì cả, tôi cảnh cáo cậu. Nhanh lên, mở cửa ra." Ngoài cửa vang lên tiếng đá dồn dập, bang bang, nghe thực phiền.

Giang Phúc Minh đưa tay chạm vào vai Phó Nghiêm Diệc, bình tĩnh nói: "Không sao đâu.”

Giọng nói của hắn rất ôn hòa và uy lực, làm người yên tâm.

"Được rồi, không mở cửa chứ gì?" Giọng thanh niên bên ngoài trở nên nóng nảy.

End chương 19.