Chương 20: Ngày tận thế (20)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

"Phanh." Một âm thanh lớn vang lên, khắp khách sạn còn có thể nghe rõ ràng.

Cánh cửa bị đá mở, một người nam nhân cao hơn 1m90 trở lên, thân hình cường tráng xuất hiện trong tầm mắt của Giang Phủ Minh.

Người nọ quay lưng về phía ánh sáng, không thấy rõ được biểu tình của gã ta. Tóc gã ta được tạo kiểu đuôi sói, buộc lại bằng thun.

“Vậy ra ở đây có hai người." Người thanh niên cố tình kéo dài giọng nói.

Trước tiên ánh mắt gã nhìn lướt qua trên bàn xem có cái gì không, tận thế thiếu lương thực và nước uống, hai thứ này đều rất quan trọng, đại đa số mọi người sẽ giấu đi.

Hiện tại đoàn đội đang thiếu hụt hai thứ này, gã cần gấp nên không muốn lãng phí thời gian đi tìm.

Trong phòng rất tối, gã chỉ mơ hồ nhìn thấy hai người đang ngồi ở bên cạnh một cái bàn.

“Tại sao lại phớt lờ lời tôi gọi vậy. Mấy người giấu cái gì à? Nhanh giao ra đây.” Người thanh niên nói không một chút khách khí.

“Chúng tôi sẽ không để các cậu chịu thiệt mà còn có thể bảo vệ mấy cậu được an toàn. Bọn này là dị năng giả đấy, chỉ cần hai người chịu trao đổi một ít đồ ăn, là sẽ được một tầng bảo hộ từ bọn tôi rồi. Chúng tôi sẽ không nhận mọi thứ miễn phí đâu. Lão đại của tôi rất mạnh mẽ, dựa vào hai người các cậu không thể nào chạy thoát được, nên tốt nhất là đồng ý đi."

Người thanh niên tự biên tự diễn, giọng điệu đầy kiêu ngạo, như thể gã biết chắc chắn bọn Giang Phủ Minh sẽ đồng ý với điều kiện gã đưa ra.

Rõ ràng là muốn hỏi người khác, nhưng lại có cảm giác như bọn Giang Phủ Minh mới là người đang yêu cầu bọn họ bảo vệ vậy.

Giang Phủ Minh rút lại lời định nói của mình.

Tay trái hắn đặt lên tay phải, khoé môi hơi nhếch lên, giới trẻ ngày nay thật sự rất hung hãn.

Không trực tiếp cướp lấy đồ vật, điều này chứng tỏ gã có phẩm chất tốt, nhưng thái độ này thực sự khiến người ta không nói nên lời.

Quả nhiên vẫn như người xưa có câu đồng đội ngu như heo.

“Này, tại sao tôi nói chuyện mà cứ phớt lờ tôi vậy?” Điền Niên Kỳ không vui nói.

Gã cho rằng Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc là bị dọa tới choáng váng, còn nghĩ bọn họ là người bình thường.

Cũng đừng trách gã nghĩ như vậy, sở dĩ gã thấy bọn họ cứ tránh ở trong phòng không chịu ra nên mới suy diễn như thế.

Hơn nữa gã chắc chắn rằng đối phương không có dị năng, cũng bởi vì bây giờ trên thế giới này dị năng giả rất khan hiếm.

Dị năng giả chỉ mới xuất hiện cách đây không lâu sau khi mạt thế nổ ra. Hiện tại bất cứ ai có dị năng thì đều có thể nghênh ngang mà đi khắp nơi.

Trốn ở trong phòng không nói lời nào, không phải bị doạ thì còn là cái gì, khẳng định là người thường.

Điền Niên Kỳ này là một người kiêu căng ngạo mạn, mạch não so với người bình thường không giống nhau. Trước ngày phát sinh tận thế, gia đình gã ta có rất nhiều tiền, gã chính là phú nhị đại hàng thật giá thật, sau khi mạt thế đến Ba gã còn thành lập một căn cứ, đem vị tiểu thiếu gia này bảo vệ rất tốt.

Điền Niên Kỳ cho rằng người bình thường mà được ba người bọn gã bảo vệ đã là vinh hạnh lớn lao.

Trong số họ có dị năng giả. Nếu người khác yêu cầu họ bảo vệ thì phải trả một cái giá khá cao. Dù sao thì ba thành viên trong nhóm đều là dị năng giả, lão đại hiện tại vẫn đang trong giai đoạn trung cấp, nhưng cũng rất lợi hại.

Trong đầu Điền Niên Kỳ đã não bổ, người bình thường đều sẽ tìm kiếm sự che chở từ dị năng giả, theo bản năng tự coi trọng chính mình.

"Này, đồ của cậu đâu? Giấu đi hết rồi à? Đừng giở trò nữa, tôi không có lừa đâu, mà là thực sự có ý định bảo hộ mấy cậu đó." Điền Niên Kỳ cho rằng Giang Phủ Minh và những người khác không tin gã ta nói. Dù sao thì ở tận thế thường có những dị năng giả đi lợi dụng người bình thường để làm chuyện không mấy tốt đẹp.

"Này, không nghe thấy tôi nói à? Các người có đồ ăn không?" Điền Niên Kỳ nhìn hai người trước mắt đang trầm mặc, trong lòng cảm thấy rất không vui, bọn họ chỉ là hai người bình thường,

Nếu không phải tình huống bất đất dĩ, thì sớm giờ gã đã không nói lý rồi.

"Hừ, đừng có không biết điều." Điền Niên Kỳ không tìm được thức ăn trong phòng, tính khí càng ngày càng trở nên nóng nảy. Gã ta vươn tay định tóm lấy Phó Nghiêm Diệc, người ở gần gã nhất.

Tay còn chưa kịp chạm vào Phó Nghiêm Diệc, gã đã bị một quả cầu băng lớn đập trúng người phải lùi lại vài bước, rời khỏi phòng ở.

“Đừng chạm vào y." Giọng nói mang theo một cổ hàn khí lạnh lẽo.

Điền Niên Kỳ che lại bụng, đồng tử phóng đại nhìn Giang Phủ Minh đang ngồi trên ghế, không thể tin được nói: “Cậu là dị năng giả!”

“Làm sao vậy, Điền Niên Kỳ.” Sau lưng truyền đến một thanh âm của phụ nữ.

“Không có việc gì.” Điền Niên Kỳ nói.

Giang Phủ Minh theo tiếng nói nhìn về phía sau Điền Niên Kỳ, một người phụ nữ với mái tóc ngắn gọn gàng, đang đỡ một người đàn ông bị thương ở bụng ngồi lên ghế sofa trong phòng khách.

Đột nhiên trong đầu hiện lên mấy đoạn clip, Giang Phủ Minh nhíu mày, chẳng lẽ ba thành viên này là của nhóm nam chính?

Cái ý tưởng vừa xuất hiện ở trong đầu hắn, âm thanh nhắc nhở của hệ thống liền vang lên:

[Đinh! Trước mặt cậu có ba thành viên của nhóm nam chính, hiện tại nam chính đang bị thương và rất suy yếu.]

[Đinh! Chúc mừng công nhân đã nhận được nhiệm vụ may mắn ngẫu nhiên "Đưa thức ăn và nước uống cho nam chính". Sau khi hoàn thành, giá trị may mắn sẽ tăng lên ~]

Giang Phủ Minh: ???

"Giá trị may mắn tăng lên? “Giang Phủ Minh ở trong đầu hỏi hệ thống.

”Đúng như tên gọi, sẽ có vận may. Tùy một số nhiệm vụ ngẫu nhiên có thể không cần thực hiện.” Hệ thống trả lời.

“Làm, sao lại không làm." Giang Phủ Minh đã nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.

Nhiệm vụ đều là giao cho chính mình, không có lý do gì mà không thể hoàn thành.

Giang Phủ Minh vỗ nhẹ vai Phó Nghiêm Diệc mấy cái, cúi người nhỏ giọng nói vào tai y, nói câu không có việc gì, tôi đi xử lý. Sau đó nhấc chân đi về phía đại sảnh.

“Muốn đồ ăn và nước."Giang Phúc Minh từ trong bóng tối đi ra.

Lúc hắn đi tới đại sảnh, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ bên ngoài chiếu vào người.

"Đúng vậy." Điền Niên Kỳ đứng dậy nhìn Giang Phủ Minh nói, ánh mắt trở nên cảnh giác hơn, ngực đau nhức khiến sắc mặt gã trông rất tệ.

Bất thình lình bị một luồng dị năng tấn công, thậm chí gã còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh cho dậy không nổi.

Dị năng hiện tại của gã là cấp ba giai đoạn cấp thấp, rất nhanh sẽ được thăng cấp, gã cũng không biết người đối diện có thực lực như thế nào, có phải cao hơn gã hay không.

“Nếu muốn, không phải là tôi không có, bất qua tôi…" Giang Phủ Minh nói giữa chừng thì dừng lại, còn cố ý kéo dài ba chữ cuối cùng.

Điền Niên Kỳ nghe được ý tứ trong lời nói của Giang Phủ Minh, cau mày nói: "Cậu muốn thế nào?

“Một viên tinh thạch trung cấp, năm mươi viên tinh thạch cấp thấp. Tôi sẽ đưa cho cậu một chai nước và hai gói mì ăn liền." Giang Phủ Minh nở một nụ cười đặc trưng của mình.

Hắn đã hỏi qua hệ thống về số lượng tinh thạch mà bên kia có.

Vừa mở miệng liền đề cập đến tất cả số tinh thạch mà đối phương đang sở hữu.

Hắn vốn dĩ không phải là người tốt. Tối đa hóa lợi nhuận là điều mà hắn thích làm nhất.

End chương 20.