Chương 21: Ngày tận thế (21)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Trong nguyên tác, bộ ba nam chính mặc dù chán ghét nam phụ độc ác vì những việc nữ chính đã làm, nhưng họ không thể phủ nhận sự thờ ơ trước đây của mình đối với gã.

Tuy rằng chỉ có thái độ lạnh nhạt khi đối xử với nam phụ, họ cũng không giống những người khác đánh đập hay mắng mỏ gì, nhưng trước đó họ cũng đã từng làm tổn thương gã.

Hệ thống: ...Lại bắt đầu nói nhảm.

"Ba người trong đội nam chính rất giỏi đối phó với nam phụ độc ác trong nguyên tác, tôi nghĩ cậu cũng chỉ muốn lấy những viên tinh thạch của đối phương mà thôi.” Hệ thống cuối cùng cũng nhìn rõ Giang Phủ Minh.

"Nam chính hiện tại rất yếu, mặt khác hai người còn lại thân thể cũng kém, mấy ngày không ăn cơm, cậu còn muốn làm như vậy, không phải là sẽ làm nhiệm vụ sao? Không phải ôm đùi nam chính sao?" Hệ thống nói.

Khi những công nhân khác nhận được loại nhiệm vụ này, họ sẽ cố gắng lấy lòng nam chính, ôm đùi anh ta hay đại loại như thế, nhưng tại sao vào tới tay Giang Phủ Minh thì lại có biến?

"Nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ôm đùi người khác là không có tiền đồ, làm người đương nhiên phải tự mình đứng lên. Hệ thống, cậu không được phép suy nghĩ tôi như vậy." Giang Phủ Minh nói với hệ thống ở trong đầu hắn.

"Nhiệm vụ yêu cầu tôi giao đồ ăn và nước uống, bây giờ tôi muốn thu thập tinh thạch thì lại không có gì mâu thuẫn, đây không phải cũng là nhiệm vụ sao?" Giang Phủ Minh nói tiếp.

“Và một việc hiển nhiên nữa là cả ba thanh viên đều có vầng hào quang nhân vật chính, nên khẳng định có thể chịu đựng được.”

“Đồ ăn của tôi cũng không phải do gió lớn thổi tới, nước là phần thưởng đền bù, còn mì ăn liền là đồ ăn đầu tiên lấy được. Với tôi mà nói thì chúng có ý nghĩa rất lớn. Tôi cũng không phải thánh mẫu, chắc chắn không thể cho bọn họ miễn phí. Nếu muốn lấy thì phải trao đổi những vật có giá trị tương đương. "

Hệ thống : ...Vậy là cậu đã yêu cầu một lúc toàn bộ đồ đạc của đối phương, còn biết tính toán đường đi nước bước để đối phương không thể từ chối.

Được rồi, hắn quả thực là một người đàn ông có trái tim sắt đá.

Yêu cầu của Giang Phủ Minh cũng không phải chuyện gì to tát, mà là kết hợp giữa nguyên văn và tình huống hiện tại, suy luận ra nam chính sẽ không có cách nào từ chối yêu cầu này.

Bởi vì trong nguyên tác có kể về một phần hồi tưởng của nam chính,

Nam chính nhớ lại lúc đầu bọn họ còn chưa mạnh lắm, ngoài ý muốn mất hết lương thực, anh bị thương nên hai đồng đội đã mang anh theo.

Dọc đường không tìm được đồ ăn, đói bụng ba ngày, suýt nữa thì ngã xuống. Cuối cùng họ gặp được một nhóm nhỏ, bị mấy người trong nhóm đó cướp hết tinh thạch, chỉ chừa một chai nước cho bọn họ.

Họ dựa vào chai nước này cầm cự suốt một ngày, cuối cùng cũng gặp được nữ chính, chính nữ chính đã cứu họ và cho họ đồ ăn nên họ đã đến căn cứ nơi nữ chính đang ở.

Cũng chính vì biết ơn nên nam chính đã yêu nữ chính.

Hắn thật tốt bụng, không chỉ cho họ một chai nước mà còn cho hẳn hai gói mì ăn liền. Vậy ra hắn khá chu đáo đó chứ, Giang Phủ Minh đang tự luyến.

Nhưng những người khác thì không nghĩ như vậy.

"Cũng chỉ muốn một viên tinh thạch trung cấp cùng năm mươi viên tinh thạch cấp thấp mà thôi, nếu đồng ý tôi liền đem vật tư đến đổi." Giang Phủ Minh cười nói, vẩy vẩy đuôi cáo, "Nếu như bỏ lỡ thì sau này sẽ không còn chuyện tốt như vậy xuất hiện đâu."

"Mẹ kiếp, chỉ muốn là có ý gì! Bỏ lỡ chuyện tốt là có ý gì? Thật là vô liêm sỉ." Điền Niên Kỳ quả thực đã bị Giang Phủ Minh vô liêm sỉ tới mức kinh hãi.

Thu giá cao như vậy, còn không biết xấu hổ nói đây là chuyện tốt. Có còn là tiếng người nữa không? Không phải thì nói dùm cái!

Lòng dạ quá hiểm ác, khẳng định là người xấu. Hắn có biết tinh thạch của tang thi trung cấp quý giá đến thế nào không?

Khá lắm, mở miệng liền muốn đủ thứ, hắn thực sự không phải là con người.

Bị cướp trắng trợn.

"Anh tính phí quá cao, ba chúng tôi đều là dị năng giả, anh không sợ bọn này cường đoạt luôn à." Cô gái Thẩm Vận Duy ở một bên vẫn luôn đứng nhìn Giang Phủ Minh cuối cùng nhịn không được nữa, lạnh lùng nói.

Cô có đôi mắt một mí, đôi mắt ấy to và rất sắc sảo.

Lời nói mang theo ba phần uy hϊếp.

"Đúng đúng, ba người chúng tôi đều là dị năng giả." Điền Niên Kỳ nói, khi nghĩ tới người đối diện đòi rất nhiều tinh thạch, gã tức tới sắp phát điên.

Trên mặt Giang Phủ Minh lộ ra nụ cười, lòng bàn tay xuất hiện trụ băng, "Cô có thể thử xem một mình tôi đánh ba được hay không."

Băng ở trong tay hắn hóa thành nước, xoay tròn rồi lại hóa thành băng.

Giang Phủ Minh sử dụng dị năng một cách linh hoạt, giả vờ một bộ dáng rất thoải mái.

Giang Phủ Minh là người có thể tận dụng những tài nguyên vốn có của mình.

Bằng cách tìm hiểu nội dung cuốn tiểu thuyết, hắn đã sớm biên soạn ra một số thủ đoạn đánh giá cấp độ dị năng.

Để phán đoán trình độ của dị năng giả, việc đầu tiên là phải kiểm soát được dị năng, cấp độ càng cao thì việc khống chế chúng càng tốt.

Ba người đối diện rõ ràng đã bị hắn lừa.

Trong lúc nhất thời, bọn họ đều trầm mặc.

Giang Phủ Minh khống chế rất tốt, hơn nữa hắn còn biết biến từ băng trở thành nước, đây là chuyển hoá dị năng.

Ngay cả những dị năng giả cấp cao còn chưa làm được.

Bây giờ họ không dám hành động hấp tấp.

"Có thể bớt đi được không?" Nam chính Bạch Quân Ý nói, hắn hiện tại rất suy yếu.

"Không chấp nhận thương lượng, thấy không hợp lý thì có thể không cần." Giang Phủ Minh cười nói. Hắn đang có lợi thế để đàm phán, nên hoàn toàn không có lý do gì để hạ giá.

Đột nhiên, phía sau có người kéo quần áo của hắn, Giang Phủ Minh quay đầu lại liền nhìn thấy vai ác đang đi ra ngoài.

Diện mạo của y lộ rõ dưới ánh sáng, đó là một loại đẹp đến kinh diễm, dưới sắc màu ấm áp khiến nó đặc biệt có phong tình.

Cái vẻ đẹp này làm động nhân tâm.

Ba người cũng bị giá trị nhan sắc cao ngất ngưởng của y làm cho kinh ngạc.

"Có chuyện gì vậy?" Giang Phủ Minh quay đầu lại hỏi.

Vai ác còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy Điền Niên Kỳ ở bên cạnh bỗng hét lớn: "Cậu tính phí cao như vậy là vì lúc trước tôi dọa người của cậu sao! Tôi xin lỗi, có thể bớt đi được không?

Giang Phủ Minh ngẩng đầu, trong lòng đầy dấu chấm hỏi.

Sao nghe ba chữ “người của cậu” cứ cảm thấy quái quái.

Hệ thống nói người ở thế giới này không bình thường, quả nhiên là không bình thường.

Giang Phủ Minh nhìn vào mắt Phó Nghiêm Diệc, thấy người đối diện đang không thoải mái thì hắn liền hiểu ra.

"Đúng vậy, bởi vì cậu dọa y nên càng không thể bớt." Giang Phủ Minh nói, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Phó Nghiêm Diệc truyền dị năng qua cho y.

Hắn tính toán muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa có thể soát độ hảo cảm vai ác, vừa nhấn mạnh là không thể trả giá.

“Cẩu nam nam.” Thẩm Vận Duy nghiến răng nghiến lợi nói.

Giang Phủ Minh: ??? Từ từ, cái gì cẩu nam nam, hắn cùng y là mối quan hệ đồng đội trong sáng nha!

End chương 21.