Chương 22: Ngày tận thế (22)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

[ Đinh, độ hảo cảm vai ác +2, trước mắt độ hảo cảm vai ác là 32. ]

[ Tích phân công nhân +2, trước mắt tích phân là 35. ]

Tăng thì cứ tăng thôi, nhưng sau chọn ngay lúc người ta nói bọn họ là cẩu nam nam mà tăng vậy, làm hắn bỗng cảm thấy có chút vi diệu.

Giang Phủ Minh tự hỏi liệu họ có hiểu nhầm điều gì hay không, nhưng hắn cũng không có ý định giải thích, trong lòng không coi trọng chuyện này lắm.

Phó Nghiêm Diệc đứng bên cạnh hắn như thường lệ, không nói một lời, vẻ mặt không mang theo cảm xúc gì, cảm giác như y là một người ngoài cuộc vậy.

Nhưng tay y đã nắm chặt tay Giang Phủ Minh từ lâu.

"Tinh thạch một cái cũng không thể thiếu, nếu cậu thấy điều kiện này không hợp lý thì đừng đổi vật tư nữa, tôi vừa lúc muốn nghỉ ngơi." Giang Phủ Minh cười khanh khách nói. Ánh đèn ấm áp rọi vào người hắn, mang đến cho hắn một tầng kim sắc rực rỡ.

"Ở những căn cứ khác một chai nước khoáng chỉ có giá hai tinh thạch, một gói mì ăn liền chỉ có năm tinh thạch, nhưng ở đây thì lại đắt như vậy." Điền Niên Kỳ cau mày nói.

Số lượng tinh thạch do bên đối phương đề xuất quá nhiều, giao dịch này thực sự không có lợi chút nào.

Giang Phủ Minh cười cười không đáp lại gã, mà là quay đầu nhìn về phía Phó Nghiêm Diệc đang đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Muốn nghỉ ngơi chưa?"

Phó Nghiêm Diệc không trả lời.

Y có vẻ càng trầm mặc hơn trước rất nhiều, Giang Phủ Minh suy đoán liệu có phải trước đó Điền Niên Kỳ đã kí©h thí©ɧ y hay không.

"Chúng tôi đổi." Bạch Quân Ý ở một bên vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, đôi môi không có chút huyết sắc nào, cả người thoạt nhìn có vẻ ốm yếu.

Vết thương ở bụng nên rất khó lành, nhất là anh phải dùng quần áo để băng bó vết thương nên tốc độ hồi phục càng chậm.

Trước đó còn lặn lội đường xa lâu như vậy.

"Lão đại." Thẩm Vận Duy và Điền Niên Kỳ trăm miệng một lời nói.

Kia chính là toàn bộ tinh thạch của bọn họ, nếu chỉ đổi được một chút đồ thì chờ tới lúc đến được căn cứ họ sẽ dùng cái gì!

Ở mạt thế, tinh thạch chính là loại tiền tệ thông dụng.

"Nghe tôi nói, thân thể của các cậu đã bị tiêu hao quá mức rồi, uống chút nước và đồ ăn để bổ sung sức lực đi." Bạch Quân Ý nói, anh biết đồng đội của mình hiện tại đã không còn chịu nổi nữa.

Dù sao đã mấy ngày không ăn không uống, thể lực cũng đã hao mòn, cũng không biết có thể kiên trì đến bao lâu.

Thẩm Vận Duy và Điền Niên Kỳ đều im lặng, bọn họ rất ý thức được tình trạng cơ thể bây giờ của mình, tuy rằng thoạt nhìn không có vấn đề gì nhưng kỳ thực họ đã sớm kiệt sức, hai người không than vãn cũng là sợ làm lão đại lo lắng.

Cả hai đều rất quan tâm đến Bạch Quân Ý.

"Đổi." Cuối cùng, Thẩm Vận Duy cũng không tình nguyện mà thốt ra được một từ.

Tinh thạch sau này vẫn có thể kiếm lại, trước mắt cần giải quyết vấn đề bây giờ trước.

"Anh cứ suy nghĩ kĩ đi." Giang Phủ Minh cười nói, dưới ánh đèn hắn thoạt nhìn rất ôn hòa lễ độ.

“Tôi lên phòng lấy đồ ăn.” Giang Phủ Minh cười nói.

"Còn cậu, mau xin lỗi đi, trước đó cậu đã quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi." Giang Phủ Minh nhìn Điền Niên Kỳ, vốn dĩ là muốn dạy cho gã một bài học giáo dục sâu sắc.

Nhưng kế hoạch lại không thể diễn ra một cách hoàn mỹ.

Nếu như Điền Niên Kỳ - người đã được dạy dỗ, có thể nghe được nội tâm của Giang Phủ Minh, nhất định sẽ hét lên: Cậu quả thực là thứ ma quỷ!

“Xin lỗi.” Điền Niên Kỳ cúi đầu, sắc mặt gã rất phức tạp, trong lòng lại đang suy nghĩ miên man.

"Thực xin lỗi, tôi không nên quấy rầy cậu nghỉ ngơi càng không được dọa người của cậu, tất cả là lỗi của tôi." Điền Niên Kỳ hướng về phía Phó Nghiêm Diệc mà nói lời xin lỗi, nhưng trong lòng thì âm thầm chửi bới cặp "cẩu nam nam" này.

Gã đã hoàn toàn hiểu được lý do vì sao Giang Phủ Minh muốn gã xin lỗi rồi, rõ ràng là muốn cho tình nhân nhỏ của mình vui vẻ.

Gã cho rằng Giang Phủ Minh muốn gã đi xin lỗi người yêu đang “sợ hãi” của hắn.

Giang Phủ Minh nhìn một màn này, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Đột nhiên hắn cảm thấy nếu sự hiểu lầm này vẫn tiếp diễn thì sẽ xảy ra chuyện không ổn.

“Vào thôi.” Giang Phủ Minh nắm tay Phó Nghiêm Diệc đi vào trong phòng.

“Cậu ngồi ở đây, ca đi lấy đồ cho bọn họ.” Giang Phủ Minh bảo Phó Nghiêm Diệc ngồi lên ghế, sau đó đi lấy cái balo mà hắn đã giấu dưới gầm giường trước đó.

Phó Nghiêm Diệc bị đặt ngồi yên trên ghế bỗng cảm thấy thấp thỏm.

Cuối cùng Giang Phủ Minh quyết định cõng Phó Nghiêm Diệc lên, tay tiếp tục việc dang dở, do y ở trên lưng nên hắn làm cái gì, đối phương ở bên ngoài cũng thấy không rõ.

Giang Phủ Minh cho hai gói mì ăn liền và một chai nước vào túi nhựa màu đen rồi mang đến cho họ, chiếc túi nhựa màu đen này là thứ hắn tìm thấy trong phòng của khách sạn, không phải túi rác mà là loại túi dùng để đựng đồ.

"Rất vui được hợp tác." Giang Phủ Minh cầm lấy một túi tinh thạch lớn từ tay đối phương, mỉm cười nói.

"Rất vui được hợp tác." Điền Niên Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói, hiển nhiên lúc này gã đang rất cao hứng.

Gã mở chiếc túi nhựa màu đen rồi đóng lại sau khi đã nhìn thấy được mì gói và nước ở bên trong, gã chỉ vội vàng nhìn lướt qua không có nhìn kỹ.

Giang Phủ Minh cũng đang quan sát những viên tinh thạch.

Giao dịch xong, Giang Phủ Minh trở về phòng.

Ngoài cửa, trong đại sảnh.

Điền Niên Kỳ mang đồ mình vừa đổi được lấy ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ trong đại sảnh.

"Số lượng không sai, chúng ta nên làm sao bây giờ? Ăn hả?" Điền Niên Kỳ ngẩng đầu hỏi, liếc nhìn đồng đội, lại nhìn qua lão đại của mình.

"Ăn mì đi , đừng dùng nước nhớ giữ lại một gói dự phòng cho ngày mai." Bạch Quân Ý vừa nằm vừa nói.

"Được." Thẩm Vận Duy ở bên cạnh gật đầu, đồng ý với cách làm của Bạch Quân Ý.

Bây giờ vật tư không nhiều, cũng không có bao nhiêu nước để dùng nên càng phải tiết kiệm.

Thẩm Vận Duy cầm chiếc túi màu đen mở ra, thò tay vào định lấy ra một túi mì ăn liền.

Vừa đưa vào, tay cô bỗng chạm vào một thứ gì đó, lấy ra xem thử thì đó lại là một tấm card đen tuyền.

Tấm card này không lớn, nó được kẹp giữa hai gói mì, nếu chỉ nhìn sơ qua rất dễ bị bỏ sót.

Trên tấm card đen có chữ viết bằng bút chì, không được dễ thấy cho lắm.

Thẩm Vận Duy cầm nó lên dò xét, sau khi nhìn thấy nội dung trên thẻ, cô cau mày vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Làm sao vậy?" Điền Niên Kỳ ở một bên hỏi.

“Trên đây nói rằng có một siêu thị vật tư sung túc nằm cách đây 3 km.” Thẩm Vận Duy cảm thấy không thể tin được.

End chương 22.