Chương 24: Ngày tận thế (24)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Nhưng hệ thống lại không hề nhắc nhở hắn độ hảo cảm của y đã giảm xuống.

Trừ phi ngay từ đầu vai ác đã không tin?

Đây cũng chính là điều mà hắn đã từng nghĩ trước đây, hắn nghĩ rằng vai ác sẽ không nhanh chóng đi tín nhiệm một người xa lạ, chỉ là y không thể hiện điều đó ra mặt mà thôi.

Hắn vừa lúc có thể lợi dụng chuyện này, khiến Phó Nghiêm Diệc tin tưởng hắn hơn.

Tốt nhất là phải nghĩ ra được một biện pháp tốt.

Giang Phủ Minh buông tay Phó Nghiêm Diệc ra, trên mặt một lần nữa xuất hiện tươi cười.

Có rất nhiều kiểu cười, mỗi kiểu sẽ có một số góc độ không giống nhau, những dáng cười khác nhau cũng mang đến cho mỗi người những cảm xúc khác nhau.

Khi Giang Phủ Minh còn đang học lớp biểu cảm, chương đầu tiên hắn học là về nụ cười của con người.

Mỗi cái cười của hắn đều khác nhau, tác dụng thì cũng bất đồng, hắn luôn rất giỏi trong việc tận dụng mọi thứ để giúp đỡ bản thân.

Giang Phủ Minh khẽ mỉm cười, đôi mắt hơi cong lên, như đang nói đùa với một người bạn.

Giang Phủ Minh mỉm cười và nói: "Cậu sẽ không vì cái chuyện này mà tức giận đi. Tôi cũng không có lừa cậu, tôi lừa cậu làm gì chứ?”

“Bất quá người tôi lừa gạt lại là bọn họ."

"Tôi không lợi hại đến như vậy. Lúc trước toàn bộ đều là đánh bậy đánh bạ. Tôi vốn dĩ còn có suy nghĩ mình đánh không lại thì liền dùng vật tư để xin tha, tôi thực sự không muốn chiếm tiện nghi của bọn họ đâu nên chỉ có thể đi thử một lần, ai mà ngờ họ lại bị tôi lừa. Tôi lợi hại quá đi!”

Giang Phủ Minh cười nói, biểu tình trên mặt lại có chút biến hoá, chính là cái vẻ đắc ý dạt dào.

Nụ cười trên mặt Giang Phủ Minh lại thay đổi, chuyển thành kiểu thu hút sự chú ý. Đôi mắt hắn cười đến cong cong, cằm hơi nâng lên, khóe miệng khẽ nhếch: “Cậu còn không mau khen tôi.”

Hắn thực tự nhiên cùng vai ác đùa giỡn.

Giang Phủ Minh trong một khoảng thời gian ngắn biến hóa tới ba loại biểu cảm, mỗi một biểu cảm đều phù hợp với những gì hắn muốn thể hiện ra bên ngoài.

Học giả chuyên nghiệp cũng không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì vào lúc này. Hắn là một người ngụy trang rất giỏi.

Nếu như hắn chuyển nghề đi đóng phim khẳng định sẽ giành được cúp ảnh đế.

Phó Nghiêm Diệc cũng bị hắn lừa, trong ánh mắt y bắt đầu hiện lên cảm xúc nghi hoặc, y đã bị Giang Phủ Minh dụ dỗ vào bẫy.

"Cậu không tin tôi? Tôi không có lý do gì để lừa dối cậu nha." Giang Phủ Minh cười nói, sau đó tay cầm một miếng bánh mì nhỏ lên ăn, rất nhanh liền không nói gì thêm.

Về phần vai ác, người khác có nói gì cũng không nghe, vì vậy hắn phải để y tự đấu tranh với chính mình.

Quả nhiên đúng như Giang Phủ Minh nghĩ, Phó Nghiêm Diệc đã bắt đầu tự mình đấu tranh.

Sau một hồi giãy dụa nội tâm, Phó Nghiêm Diệc cũng khàn giọng nói: “Anh không có?” Phó Nghiêm Diệc cũng có phần tin tưởng Giang Phủ Minh không hề lừa dối mình.

Nhìn vẻ mặt của y, Giang Phủ Minh biết đối phương đã phân vân xong, cười nói: "Tôi nói dối cậu làm gì? Chúng ta là hai người đàn ông, tôi sẽ không bao giờ vì muốn nắm tay cậu mà đi lừa cậu đâu, hahaha, nếu cậu là con gái thì nên hoài nghi."

Tuy rằng hắn thực sự vì để nắm được đôi bàn tay nhỏ bé của y mới nói dối.

[Đinh, độ hảo cảm của vai ác -5, trước mắt độ hảo cảm là 27. ]

Giang Phủ Minh vừa dứt lời, hệ thống liền nhắc nhở hắn độ hảo cảm của vai ác đã giảm xuống.

Từ từ, rõ ràng trước đây khi Phó Nghiêm Diệc cho rằng hắn lừa dối y, lúc đó độ hảo cảm cũng không có dấu hiệu giảm xuống.

Hắn không hiểu tại sao lời nói vừa rồi của mình lại bị trừ năm điểm.

Rốt cuộc là vì cái gì? Giang Phủ Minh có loại cảm giác thất vọng, hắn đoán không ra.

Chắc hẳn hắn đã bỏ sót điều gì đó.

“Tăng lên." Phó Nghiêm Diệc lấy ra một viên tinh thạch màu xanh lục để lên trên bàn và nói: "Cho cầu băng.”

Phó Nghiêm Diệc muốn biểu đạt là anh ăn viên tinh thạch này để nâng cấp bậc dị năng, sau đó cho tôi cầu băng.

Giang Phủ Minh phát giác được Phó Nghiêm Diệc đang muốn phân chia ranh giới.

Hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.

Cho dù trước đó hắn đã tính toán tốt, chỉ khi dưới tình huống độ hảo cảm của y ở mức 50 mới không kháng cự hắn. Bây giờ phỏng chừng phải cao hơn.

Hắn không thể bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc lần này với Phó Nghiêm Diệc.

"Dị năng của tôi tăng lên rất chậm, hấp thu tinh thạch đối với tôi cũng không có mấy tác dụng." Giang Phủ Minh giả vờ buồn rầu, trên mặt lộ ra vẻ chán nản, "Thực lực của ca không có lợi hại, cho nên cậu phải nhanh chóng trưởng thành, có được dị năng. Như vậy hai chúng ta mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."

"Hai." Phó Nghiêm Diệc nói, đôi mắt nhìn về phía Giang Phủ Minh.

"Đúng vậy, hai người chúng ta." Giang Phủ Minh gật đầu khẳng định.

"Bây giờ cậu mau đi ngủ đi, sáng mai chúng ta lên đường, cậu cứ lên giường ngủ, còn tôi sẽ ngủ trên bàn." Giang Phủ Minh nói.

Phó Nghiêm Diệc không nói chuyện cũng không rời đi, y trực tiếp nằm lên trên bàn nghỉ ngơi.

Đêm nay cả hai đều không muốn ngủ ở trên giường.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc liền xuất phát.

Sáng sớm không thấy đoàn người nhân vật chính đâu, có lẽ bọn họ còn ở trong phòng, hoặc có lẽ đã rời đi, không thể nào biết được.

Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc bước ra khỏi khách sạn, đi về phía bắc để tìm Thất Lạc Chi Địa...

Một tháng sau,

Một chiếc xe buýt nhỏ chạy trong màn tuyết, trên nền tuyết trắng tinh lưu lại hàng hàng loạt vết lốp xe màu đen.

Chiếc xe buýt nhỏ đã cũ kỹ, một nửa lớp sơn trắng bên ngoài đã bị bong tróc.

Nội thất trong xe đã được sửa đổi, ngoại trừ ghế lái, tất cả những chiếc ghế khác đều đã được dỡ bỏ, mọi người đều phải ngồi dưới đất để nghỉ ngơi.

Có đủ loại người trên xe, họ đến từ những nơi khác nhau, ai cũng đều có những lý do để lên chuyến xe này.

Nhưng họ có một điểm chung, họ đều là những người bình thường.

Tất nhiên là không bao gồm Giang Phủ Minh đang giả vờ là một người bình thường.

Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc mới gia nhập vào đoàn người này cách đây mấy hôm trước.

Tính cả hai người họ, đội ngũ có tổng cộng hai mươi người.

Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc đã đi du lịch rất nhiều nơi trong thời gian này, từng vào vô số căn cứ cũng từng tham gia vào không ít tiểu đội đi thu thập vật tư.

Đội ngũ gồm toàn những người bình thường, lúc Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc vừa ly khai một căn cứ không lâu, trên đường đi thì gặp được bọn họ.

Khi biết bọn họ đang đi về phía bắc để đến một căn cứ lớn, Giang Phủ Minh quyết định gia nhập theo.

Bởi vì vừa lúc thuận đường.

Việc tìm kiếm Thất Lạc Chi Địa sẽ tình cờ đi ngang qua căn cứ này.

End chương 24.