Chương 25: Ngày tận thế (25)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Giang Phủ Minh nghĩ rằng đội này có xe, người dân còn là người bình thường, tất cả đều đoàn kết và quan trọng nhất là phải đi một chặng đường dài.

Hắn có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Chỉ có hắn và Phó Nghiêm Diệc thì sẽ khá lâu mới tìm được Thất Lạc Chi Địa, vì vậy Giang Phủ Minh mới đưa ra quyết định gia nhập đội.

Tất nhiên, hắn tham gia với tư cách là một người bình thường không có dị năng.

Lúc mới tham gia, hắn cùng bọn họ đi tìm kiếm vật tư, hắn là người tìm được nhiều nhất cho nên trong tiểu đội coi như có chút tiếng tăm.

Ở trong đội ngũ này, bản thân phải giao một nửa số vật tư tìm được.

Một nửa số đó là để sử dụng cho tất cả mọi người trong xe.

Đây là một đội lớn bao gồm những người bình thường, họ không có dị năng và cũng rất yếu. Mỗi một lần tìm kiếm vật tư đối với bọn họ mà nói sẽ là một lần đánh cược sinh mệnh.

Thất bại đồng nghĩa với cái chết.

Và không phải lúc nào bọn họ cũng có thể thuận lợi tìm được thức ăn, đôi khi người đã chết mà đồ ăn vẫn chưa đến tay.

Việc giao một nửa số thực phẩm cho người dân nhằm giải quyết vấn đề ăn uống khi không tìm được vật tư.

Họ là những con người bình thường, trong những ngày mạt thế địa ngục này, họ chỉ có thể tiến về phía trước bằng cách đoàn kết và tín nhiệm lẫn nhau.

Trong xe rất ấm áp, hiện tại là giờ ăn tối nên rất nhiều người đã bắt đầu ăn cơm, trong xe tràn ngập đủ loại mùi thơm của đồ ăn.

Giang Phủ Minh mở hai gói mì ăn liền cho vào nồi, đổ nước nóng từ bình giữ nhiệt vào. Nước nóng bên trong đã đun từ ngày hôm qua nhưng vẫn còn nóng.

Trong lần đầu tiên cùng đội ngũ đi tìm kiếm vật tư hắn đã nhặt được một cái bình giữ nhiệt, là do được một lão nhân trong đội nhắc nhở nên hắn mới lấy về.

Lão nhân nói với hắn, đội ngũ này rất ít khi xuống xe ăn, đều là giải quyết hết ở trong xe, trên xe cũng không được phép đốt lửa, cho nên bảo hắn nhớ mang theo.

Thế là Giang Phủ Minh đem bình giữ nhiệt theo bên người

Không bao lâu sau, mùi mì ăn liền tỏa ra từ chiếc nồi nhỏ.

Giang Phủ Minh dùng đũa gắp ra bát đưa cho Phó Nghiêm Diệc, Phó Nghiêm Diệc không nói gì, nhưng vẻ mặt thì lại không vui.

Giang Phủ Minh trong lúc vừa gắp cho mình, vừa bắt chuyện với Phó Nghiêm Diệc: "Chúng ta không còn bánh mì nữa, hôm nay cậu cứ ăn mì gói trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm bánh mì cho cậu."

Phó Nghiêm Diệc không thích món này. Ngồi nhìn bát mì hồi lâu, cuối cùng bởi vì cảm giác đói khát nên y cũng không thể không động đũa.

Trước khi ăn, y đưa tay kéo quần áo của Giang Phủ Minh.

Giang Phủ Minh ngẩng đầu nhìn về phía y, chỉ thấy y đưa tay ra, cố gắng lôi kéo để hắn truyền dị năng cho mình.

"Cậu phải nói ra, tốt nhất là nên nói nhiều một chút, như vậy ngôn ngữ mới có thể theo kịp." Giang Phủ Minh nói xong, hắn bắt đầu cổ vũ Phó Nghiêm Diệc.

Hắn cảm thấy Phó Nghiêm Diệc cứ như vậy thì sẽ không tốt, hắn muốn hướng dẫn cho Phó Nghiêm Diệc chịu mở miệng nói chuyện nhiều hơn.

"Dị năng." Phó Nghiêm Diệc nói.

"Giỏi quá." Giang Phủ Minh khen ngợi, cảnh tượng này thật sự rất giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Giang Phúc Minh đưa tay nắm lấy tay y, vừa ăn vừa truyền dị năng cho Phó Nghiêm Diệc.

“Hai người ân ái như vậy, ăn một bữa cơm cũng phải nắm tay nhau.” Một ông chú trung niên đi tới nói, trên tay ông còn cầm một hộp sữa.

Ông chính là người đã nhắc nhở Giang Phủ Minh trong xe không nhóm lửa được.

"Đây, cái này cho cậu, cảm ơn cậu đã cứu tôi." Ông chú đưa hộp sữa trong tay mình cho Giang Phủ Minh.

Sáng nay trong lúc tìm vật tư Giang Phủ Minh đã thuận tay cứu ông một mạng, giúp ông thoát chết trong miệng lũ tang thi.

Cuộc tìm kiếm vật tư sáng nay thất bại do không tìm được đồ ăn, nhưng cũng rất may là không có ai thiệt mạng.

Giang Phủ Minh đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên nói: "Ông hiểu lầm rồi, cậu ấy là em trai tôi. Tôi không thích uống sữa bò."

Trong mạt thế, vật tư khan hiếm, hắn cũng chỉ thuận tiện kéo người trước mặt này một phen chứ chưa nói đến cứu. Hơn nữa người này trước đây đã từng giúp đỡ hắn.

Về tình về lý, đều không thể lấy.

“Cầm đi, cho người yêu cậu uống.” Ông chú trung niên nhét sữa vào trong ngực Giang Phủ Minh, nhướng mày nói: “Các cậu vừa lên xe thì mọi người ở đây đều biết hai người là một cặp rồi.”

Ông chú trêu chọc nói: “Hai người thân nhau đến nỗi lần nào cũng phải nắm tay nhau. Mọi người sớm đã nhận ra từ lâu rồi. Bằng không, nếu cậu cho rằng mình lợi hại đến mức không ai muốn tìm cậu làm bạn đồng hành, thật ra đó là vì cậu đã có người ở bên cạnh.”

“Thật tuyệt vời khi có một mối quan hệ như vậy trong mạt thế này.” Ông chú thở dài: "Bây giờ là mạt thế, muốn yêu thì mạnh dạn lên. Không cần phải giấu giếm, sẽ không có ai nói gì hai cậu đâu."

Giang Phủ Minh bất đắc dĩ thở dài: “Thật sự không phải.”

Hắn vốn là người biết ăn biết nói, nhưng không ngờ lúc này lại không thốt nên lời.

Hắn cũng không biết giải thích như thế nào, hắn vì cái gì lại cùng y thân thiết như vậy.

Càng không thể nói vai ác có bệnh, hắn nắm tay là để chữa bệnh cho y.

"Được rồi, được rồi, không phải. " Ngoài miệng ông nói như vậy, nhưng ánh mắt lại như muốn lên án, chàng trai trẻ à sao cậu lại hèn nhát như thế! Ngay cả dũng khí thừa nhận người yêu của mình cũng không có.

Một ánh mắt khiển trách.

Giang Phủ Minh bất lực thở dài, liếc nhìn về phía Phó Nghiêm Diệc đang ở bên cạnh.

Hắn đã trả giá quá nhiều.

“Nhân tiện, phía trước có một trung tâm mua sắm lớn, chúng tôi dự định đi vào tìm vật tư, nghe nói trong đó có tang thi bậc 4 trung cấp, rất nguy hiểm, tốt nhất cậu nên để người yêu của mình ngốc ở trong xe đừng có đi vào.” Người chú trung niên thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói.

“Người yêu cậu là người thường, thoạt nhìn gầy gò, lần này đi quá nguy hiểm. Tôi cũng tính để vợ tôi lưu ở trên xe, bọn họ ở cùng thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Ông chú trung niên Lý Nhiễu Triết nói.

Ông lo lắng cũng không phải là không có lý.

Đối với người bình thường mà nói, tang thi bậc 4 trung cấp có sức mạnh vô cùng lợi hại, chạm trán chỉ có chết.

Dị năng giả cấp thấp cũng rất khó khăn trong việc tránh thoát tang thi cấp trung.

Trải qua một tháng huấn luyện này, dị năng Giang Phủ Minh cũng miễn cưỡng tiến vào bậc 3 giai đoạn cấp thấp.

Sau khi dị năng đạt đến bậc 3, dù có sử dụng dị năng hay hấp thụ tinh thạch như thế nào cũng rất khó có thể tiến thêm được nữa, giống như việc mở nút cổ chai vậy cần phải có một tác động mạnh mới có thể mở ra.

Nhưng hắn đã trở thành dị năng giả bậc 3, vốn đã rất lợi hại rồi.

Nếu như hắn chỉ cần một tháng liền có thể đạt đến bậc 3, thì những người khác trong một năm còn chưa chắc có thể tiến hóa từ bậc 1 lên bậc 2.

End chương 25.