Chương 26: Ngày tận thế (26)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Muốn dị năng tiến hoá là một việc rất khó khăn.

Giang Phủ Minh nói: "Chú Lý, đây thật sự là em trai tôi. Em ấy tính tình có hơi nhút nhát, dễ sợ hãi khi gặp người lạ, cho nên thường xuyên phải nắm tay tôi."

Hắn cảm thấy chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng, dù sao hắn vẫn còn phải đối mặt với bọn họ lâu dài.

"Thật sao?" Lý Nhiễu Triết hỏi, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.

"Thật sự." Giang Phủ Minh gật đầu, sau đó liền nhìn Phó Nghiêm Diệc.

Phó Nghiêm Diệc hiện tại vẫn chưa sở hữu dị năng, trong nguyên tác, y có dị năng bất quá cũng là do y đã phải trải qua muôn vàn chuyện thống khổ mới kích phát ra được.

Vai ác đi theo hắn, cái khác thì không nói, nhưng việc bảo đảm y không bị khi dễ thì hắn dư sức làm.

"Được. Vậy cậu có tính mang em cậu theo không? Nơi đó quá nguy hiểm." Lý Nhiễu Triết nói, trong giọng điệu tràn đầy lo lắng và ưu sầu.

Giang Phủ Minh vừa định nói cái gì đó, Phó Nghiêm Diệc ở bên cạnh đã nắm chặt tay hắn.

Hắn quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Phó Nghiêm Diệc.

Trong cặp mắt xinh đẹp kia viết rõ rành rành hai chữ “Muốn đi”.

Giang Phủ Minh vốn dĩ đâu có ý định không mang y theo, hắn có dị năng lại còn có cách để tăng cường dị năng đột ngột, cho nên muốn bảo vệ Phó Nghiêm Diệc thì dễ như trở bàn tay.

"Tôi sẽ đưa em trai tôi đến đó. Nếu bỏ lại em ấy một mình ở bên ngoài thì tôi không yên tâm. Cảm ơn chú đã nhắc nhở." Giang Phủ Minh nói với Lý Nhiễu Triết.

Vai ác tuy lâu rồi không có phát bệnh, nhưng cũng sẽ không chắc được khi tinh thần y đột nhiên mất khống chế.

Để y ở trong xe cùng với các thành viên khác, so với việc lo lắng cho Phó Nghiêm Diệc xảy ra chuyện, hắn càng lo cho những thành viên trong xe hơn.

Rốt cuộc Phó Nghiêm Diệc cũng là vai ác, y mà phát bệnh thì sẽ rất đáng sợ.

"Được rồi, tôi cũng chỉ là muốn nhắc nhở cho cậu biết thôi, hai cậu cứ từ từ mà ăn, tôi về trước." Lý Nhiễu Triết ngẩng đầu nhìn về phía vợ của mình nói.

Vợ ông ngồi một góc ở đằng trước, bà có mái tóc dài, là một người phụ nữ rất hiền lành.

"Cảm ơn chú Lý." Giang Phủ Minh vẫy tay chào tạm biệt ông.

Khi hắn thu hồi tay lại chuẩn bị ăn cơm thì tình cờ nhìn thấy một bà mẹ đang sờ đầu con mình.

Người mẹ dịu dàng đang nói chuyện với con, đứa trẻ thì đang cắn môi, mắt nó đỏ hoe. Người mẹ cuối cùng cũng đưa tay ra ôm lấy nó, những giọt nước mắt mà nó cố gắng kìm nén đã tuôn rơi ngay trong khoảnh khắc được mẹ ôm vào lòng.

Hắn từng nghe người ta kể về đôi mẹ con này, hình như người chồng đã chết, chỉ còn lại hai mẹ con sống nương tựa vào nhau.

Phỏng chừng là vì sắp tới đi thu thập vật tư, người mẹ muốn con trai ở lại, đứa trẻ mặc dù không bằng lòng nhưng cũng phải chịu sự sắp đặt, vì nó biết mình đi theo chỉ có thể tăng thêm phiền toái.

Nỗi lo của trẻ con, sự bất đất dĩ của người lớn.

Trên đời có quá nhiều chuyện như vậy.

Giang Phủ Minh ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, như thể thời gian đã quay ngược trở lại, cảnh tượng trong ký ức của hắn cứ chồng chéo lên nhau.

Một người phụ nữ đang ôm con của mình, rõ ràng bản thân đang rất đau khổ, nhưng tay vẫn cứ nhất quyết ôm chặt lấy đứa con vào lòng, miệng liên tục nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chàng trai 20 tuổi thân hình cao lớn nằm gọn ở đó, nhưng giờ phút này người mẹ ấy trông lại càng cao hơn.

Khuôn mặt của người phụ nữ mờ nhạt trong trí nhớ của hắn, nhưng hắn lại không thể quên những điều liên quan đến bà.

Dù tốt hay xấu, hắn vẫn luôn có thể nhớ được.

Mẹ hắn, người phụ nữ hắn yêu thương nhất trên đời. Thật đáng tiếc khi bà đã rời đi.

Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Mẹ hắn qua đời, cha hắn cũng không còn, ngôi nhà họ sống cùng nhau bị phong tỏa, để lại cho hắn không chỉ là những kỷ niệm mà còn có một khoản nợ khổng lồ. Hắn từ một thanh niên giàu có không lo cơm ăn áo mặc bỗng trở thành một người nghèo nợ nần chồng chất.

Số tiền này đã tồn tại rất lâu rồi, từ khi còn là sinh viên đến khi đi làm vẫn chưa trả xong.

Hắn muốn giải quyết cho xong khoản nợ đó. Vì cha hắn trước khi chết đã dặn rằng mặc kệ số tiền này nhiều hay ít nhất định phải trả lại.

Làm việc nhiều năm như vậy, tuy rằng vẫn còn nợ rất nhiều nhưng một ngày nào đó hắn sẽ trả hết. Đây cũng là nguyên nhân hắn quyết định tham gia vào bộ phận xuyên nhanh này để làm việc và kiếm tiền.

Giang Phủ Minh thoát ra khỏi hồi ức, quay mặt đi, tiếp tục ăn mì. Phó Nghiêm Diệc ở một bên quan sát cũng không lên tiếng mà nhìn hai mẹ con đang ôm nhau ở phía trước, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Y không hiểu cảm giác được mẹ ôm, nên y càng không thể hiểu được nỗi đau dằn vặt trong mắt Giang Phủ Minh.

Một lúc sau, chiếc xe buýt nhỏ dừng lại.

"Được rồi, những người tìm kiếm vật tư đã xuống, chúng ta mau xuất phát thôi." Đội trưởng ở đằng trước hô to, người trong xe cũng đã sắp xếp vũ khí chuẩn bị ra ngoài.

Giang Phủ Minh dọn dẹp bát ăn cùng cái nồi, đeo ba lô lên vai, cầm thanh sắt bên cạnh rồi đứng lên. Phó Nghiêm Diệc đã đeo ba lô, trong tay cũng đang nắm chặt thanh sắt.

"Khi vào trung tâm thương mại phải đi theo tôi biết chưa." Giang Phủ Minh nói với Phó Nghiêm Diệc.

Phó Nghiêm Diệc gật gật đầu.

"Được rồi, chúng ta đi thôi. Nhớ là phải đi theo ca, ca sẽ tìm gì đó ngon cho cậu ăn." Giang Phủ Minh nói.

Sau đó hai người cùng tiểu đội đi xuống xe.

Trên nền đất phủ tuyết rất dày, đến mức chồng chất tới cẳng chân hắn. Mỗi bước Giang Phủ Minh đi đều để lại một hố nhỏ trên nền tuyết.

Trước mặt hắn là một trung tâm thương mại lớn có năm tầng. Trước những ngày mạt thế, nơi này rất náo nhiệt, có công viên giải trí, rạp chiếu phim, bày đầy quần áo và rất nhiều đồ ăn ngon, ngày ngày đều có rất nhiều người lui tới.

Rất nhiều người đến, đồng nghĩa với việc ở đây có không ít tang thi.

Khi mạt thế bùng nổ, tất cả khách hàng cùng nhân viên ở bên trong chưa kịp trốn thoát sớm đã trở thành tang thi từ lâu.

Giang Phủ Minh có chú ý tới trước cửa trung tâm thương mại còn có mấy chuỗi dấu chân, những dấu chân này không phải do người trong đội của họ tạo ra, mà có một nhóm người đi vào trước họ.

Nhưng chỉ có dấu chân đi vào mà không có đi ra, chứng tỏ những người đó vẫn còn ở bên trong.

"Theo tin tức nói trong trung tâm thương mại có tang thi bậc 4 trung cấp, mọi người phải đề cao cảnh giác. Mỗi ngày đều có rất nhiều tiểu đội tiến vào tìm kiếm vật tư. Chúng ta lại không có dị năng, đừng xung đột với bọn họ. Nếu không lấy được đồ thì hãy trở về. Mang theo vũ khí đi, chúng ta cùng đi vào.” Vị đội trưởng kia nói.

“Được!” Phía dưới có mấy nam nhân cuồng nhiệt giơ tay ủng hộ.

Giang Phủ Minh đếm, tính cả bọn họ, cũng chỉ có mười một người có mặt. Còn những người khác đều ở hết trong xe.

"Đi thôi!" Người dẫn đầu ở đằng trước nói, tự mình cất bước vào đầu tiên.

End chương 26.