Chương 27: Ngày tận thế (27)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Hai người Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc cũng cất bước đi theo đại đội tiến về phía trước.

Khi hai người bước vào, Lý Nhiễu Triết đầu tiên là đi tìm bọn họ, nhưng cuối cùng ông lại không gặp được vì toàn bộ mọi người đều đã bị phân đến những nơi khác nhau.

Lý Nhiễu Triết dự định đi khu quần áo để lấy quần áo giữ ấm cho vợ, trong khi Giang Phủ Minh thì đi khu thực phẩm để tìm đồ ăn vặt cho Phó Nghiêm Diệc.

Xét về vấn đề thời gian, cả hai đã không đi cùng nhau. Dù sao thì khu thực phẩm ở tầng 5 còn quần áo ở tầng 1.

Ở trong trung tâm thương mại càng lâu thì càng nguy hiểm.

Tất cả mọi người chỉ là tìm kiếm thứ mình cần, không được ở lại lâu, càng không nên tham lam, lập tức phải ra ngoài.

Sau khi cổ vũ nhau với Lý Nhiễu Triết, Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc đi lên tầng 5.

Giang Phủ Minh không vội vàng đi thu thập vật tư như những người khác mà dẫn Phó Nghiêm Diệc đi tìm bản đồ trung tâm thương mại ở mỗi tầng. Loại này thường được đặt cạnh cầu thang, Giang Phủ Minh tìm một chút thì đã thấy.

Hắn dùng não ghi nhớ đường đi đến siêu thị, mang theo Phó Nghiêm Diệc tới đó.

Dọc đường đi, liên tục có tiếng la hét và có rất nhiều tang thi trong trung tâm thương mại xông ra. Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc cũng thuận tay gϊếŧ chết một số tang thi trên đường, nhưng họ lại không phát ra âm thanh quá lớn, cố gắng không thu hút tang thi lại đây.

Giang Phủ Minh dẫn Phó Nghiêm Diệc vào siêu thị rồi đi thẳng tới khu bánh mì. Đứa trẻ nhà hắn muốn ăn, là anh trai hắn không thể bỏ đói cậu.

"Bánh mì tôi sẽ cất hết vào balo của cậu, còn những thứ khác thì cho vào balo của tôi, ở đây có cả lẩu tự sôi và cơm tự sôi nữa nè, mấy món đồ này ở các siêu thị khác không có đâu." Giang Phủ Minh hạ giọng dựa gần vào Phó Nghiêm Diệc nói, đèn của hai người chiếu thẳng xuống sàn nhà.

Phó Nghiêm Diệc gật đầu và cởi balo ra, Giang Phủ Minh tiến tới bên y và giúp bỏ bánh mì vào. Không lâu sau, balo của y đã chứa đầy bánh mì.

"Chúng ta đi lấy đồ ăn khác." Giang Phủ Minh vừa nói vừa kéo khoá balo của Phó Nghiêm Diệc lại.

“Kẹo.” Giọng nói khàn khàn của Phó Nghiêm Diệc vang lên. Ngón tay chỉ vào quầy chất kẹo ở đằng trước. Tất cả kẹo do Giang Phủ Minh chuẩn bị đều đã được ăn hết. Trên đường đi, Phó Nghiêm Diệc cũng biết kẹo đã hết nên không nhắc tới nó nữa.

Thì ra y vẫn muốn ăn đồ ngọt, toàn là món mà trẻ con thích ăn. Giang Phủ Minh nghĩ nghĩ, nhưng tay thì vẫn lấy rất nhiều kẹo bỏ vào balo.

Sau khi lấy được kẹo, họ đi tìm thứ khác. Trong trung tâm thương mại này có một siêu thị rất lớn với rất nhiều đồ ăn.

Giang Phủ Minh nhét bốn hộp lẩu tự sôi và bốn hộp cơm tự sôi vào balo, còn lấy một hộp bột cà phê và một hộp bột trà sữa, cuối cùng là nhét thêm một chai mật ong vào.

Xem xét mình đã lấy khá nhiều đồ, Giang Phủ Minh cuối cùng quyết định tìm một cái túi khác lớn hơn, đem một nửa số lẩu tự sôi và cơm tự sôi trên kệ nhét vào.

Lấy bấy nhiêu đây là được rồi, nếu không thể chạy ra ngoài mà phải đợi thêm thì mang nhiều cũng vô ích.

Nếu có cái không gian thì tốt rồi, Giang Phủ Minh nghĩ thầm. Hắn ngày càng nhận ra rằng hắn cần giao tiếp với hệ thống thân yêu của mình nhiều hơn.

"Đi thôi." Giang Phủ Minh nói với Phó Nghiêm Diệc.

Hai người vừa đi được vài bước thì nghe thấy một tiếng la hét, sau đó lại là một loạt tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau.

“Tang thi trung cấp xuất hiện!”

"Làm sao mà tang thi lại tụ tập ở đây!"

"A a a, tang thi nhiều như vậy, mau chạy ra ngoài nhanh."

Đã xảy ra chuyện, đồng tử của Giang Phủ Minh đột nhiên giãn ra. Hắn theo bản năng nắm lấy tay Phó Nghiêm Diệc định kéo y cùng nhau chạy trốn, thay vì tự mình chạy trước.

Ngay khi họ vừa thoát ra khỏi cửa, một người đàn ông lao vào, theo sau là rất nhiều tang thi. Số lượng cực kỳ nhiều, nếu cứ tiếp tục chạy về phía trước chỉ có thể dẫn đến con đường chết nhanh hơn.

Giang Phủ Minh buộc phải chạy ngược lại, nhưng phía sau cũng bị chặn, bọn họ đã bị ép vào một góc.

Giang Phủ Minh sử dụng dị năng của mình để đối phó với lũ tang thi đang vọt tới, nhưng số lượng của chúng quá nhiều, đến mức hắn nghĩ rằng toàn bộ tang thi trong toà trung tâm đều đang tuôn về phía họ.

"Hệ thống, tôi muốn đổi cái thứ trong thời gian ngắn tăng cấp dị năng, nhanh lên." Giang Phủ Minh ở trong lòng quát.

[Tích phân đang bị khấu trừ. Việc khấu trừ tích phân thất bại, không thể đổi được. ]

[Thử lại, khấu trừ tích phân thất bại. 】

Thể lực của Giang Phủ Minh đã bị tiêu hao đến cực hạn, nhưng hắn vẫn cố trụ vững, khi một tia dị năng cuối cùng cạn kiệt, đôi chân của hắn sớm đã mềm nhũn.

Hắn dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy vai ác, dùng thân thể làm lá chắn cho y.

Hắn vẫn còn có thuốc, uống nó sẽ ổn thôi, nhưng nếu y bị cắn thì biết làm sao bây giờ? Mặt trên của thuốc còn ghi chỉ có tác dụng với công nhân thuộc Cục Quản Lý Thời Không.

Một số lượng lớn tang thi đang lao đến đây, đột nhiên cái tầng phía trên họ rơi xuống.

Oanh một tiếng,

Mọi chuyện hết thảy đã kết thúc.

Ánh sáng chiếu vào, dừng ở trên người Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc.

Phó Nghiêm Diệc, người đang được Giang Phủ Minh ôm vào trong lòng, lúc này đây đôi mắt của y đã biến thành màu vàng kim, giống như một viên đá quý, xen kẽ giữa các ngón của bàn tay trái đang phát ra một thứ ánh sáng vàng chói mắt.

Ánh nắng mùa đông ấm áp rơi xuống đầu Giang Phủ Minh, hắn không thể tin được ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, không biết đang suy nghĩ gì.

Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?

Sự việc xảy ra quá đột ngột đến nỗi hắn thậm chí còn không biết nên phản ứng như thế nào.

【 Đinh, khấu trừ thành công, chức năng trong thời gian ngắn tăng cấp dị năng đã được kích hoạt. 】

Đại não đột nhiên phát ra âm thanh thông báo đã trừ tích phân thành công.

"Gái trinh nữ đã thành đàn bà rồi cậu mới khấu trừ thành công, cậu muốn hại chết tôi à!" Giang Phủ Minh trong lòng không khỏi oán trách hệ thống.

"Trước đó có một cơ thể năng lượng không xác định can thiệp nên việc khấu trừ không thành công. Chúng tôi đã hoàn trả số tích phân vừa trừ cho cậu. Để đền bù, chức năng này sẽ được sử dụng miễn phí một lần. Chúng tôi thành thực xin lỗi." Đây là lần đầu tiên xuất hiện sự cố như vậy trên hệ thống.

Một dạng năng lượng mạnh mẽ đã xuất hiện trước đó, loại năng lượng này có thể can thiệp tới cả hệ thống.

"Được." Giang Phủ Minh trong lòng thở dài.

Đúng như dự đoán, không thể dựa vào người khác mà phải dựa vào chính mình.

"Bất quá cậu có biết vì sao cái tầng này lại sụp xuống không? Cái loại sụp một lỗ như thế làm sao mà giải thích được, tôi cảm thấy nó giống như do con người tạo ra hơn." Giang Phủ Minh nhìn đống đổ nát trước mặt, trong đầu nói với hệ thống.

Nói chung, khi một tầng sụp đổ thì toàn bộ tòa trung tâm sẽ sụp theo chứ không chỉ một góc.

Mà góc này lại rất kỳ lạ, ngay trước mặt hắn, không hơn, không kém.

End chương 27.