Chương 4: Ngày tận thế (4)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Chỉ số nguy hiểm của vai ác này nhìn chung không cao, mà là cực kỳ cao.

Quái vật, kẻ điên, miêu tả về y không hề cường điệu.

Hơn nữa y đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đã không tin bất luận kẻ nào, việc được y tin tưởng làm bạn, sợ là chỉ nằm mơ mới có.

Giang Phủ Minh không hứng thú với những việc có phần thắng cực kỳ thấp, ngay lập tức nói.

“Việc này tôi không làm, có thể giải trừ nhiệm vụ không?”

Chuyện này rất khó giải quyết, tỷ lệ thắng quá thấp, rủi ro cao nên hắn không làm.

Muốn y có thể trở thành đồng đội với hắn thì đây là một thử thách đòi hỏi sự kiên nhẫn.

Vai ác đã trải qua cuộc đời bi thảm, cho nên sẽ không dễ dàng mở lòng với ai.

Việc tín nhiệm với người khác lại càng gian nan, không có lòng tin thì không thể chân thành, một người bạn không có sự chân thành thì không phải là đồng đội đáng tin cậy.

Nhiệm vụ này có nguy cơ cao sẽ rất khó thực hiện được.

“Một khi đã trói định thì không thể giải trừ. Nhắc nhở ký chủ, đây là nhiệm vụ đầu tiên cho người mới, nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành thì không thể tiếp tục nhiệm vụ chi nhánh.” Hệ thống trả lời.

“Hệ thống cậu là muốn bắt ép tôi phải làm sao?” Giang Phủ Minh cho rằng hệ thống đang trả đũa.

“Hệ thống không được cấp quyền cho công nhân lựa chọn nhiệm vụ. Việc lựa chọn tự động có thể bị nhân tố không rõ can thiệp, tôi chưa có làm gì cả.” Hệ thống không đời nào vô duyên vô cớ đi cõng một cái nồi.

“Không làm, không làm.” Hắn phải đem quả bom hẹn giờ trở về sao? Hắn vẫn còn muốn sống. Giang Phủ Minh lập tức tỏ vẻ rời đi.

Hắn không phải là người tốt, dưới tình huống thân mình còn lo chưa xong thì hắn sẽ không rảnh đi cứu giúp người khác.

Vai ác trong sách được miêu tả là một kẻ điên, loại kẻ điên sẽ gϊếŧ bạn bất cứ lúc nào nếu y cao hứng.

Hắn từ chối dính dáng quá nhiều đến y.

“Nhắc nhở ký chủ, nếu không làm nhiệm vụ sẽ không phát phần thưởng đặc biệt dành cho người mới. Còn nếu ký chủ mặc kệ, phúc lợi cho người mới sẽ bị hủy bỏ, vùng an toàn sẽ đóng sau mười phút.” Hệ thống nói.

“Khen thưởng đặc biệt rõ ràng là vật dùng để an ủi tôi, cư nhiên không phát, cũng quá lòng dạ ác độc đi.”

“Không phát đồ vật còn muốn đóng cửa vùng an toàn. Trời sắp tối rồi, ban đêm thường có tuyết rơi dày đặc, xuất hiện tuyết cuốn là chuyện bình thường. Đây là muốn bức chết tôi, hệ thống này thật vô nhân đạo.” Giang Phủ Minh cảm giác như chính mình sắp tức chết rồi.

“Tôi không có bức cậu, đây là quy tắc, tôi chưa được cấp quyền để thiết lập hay thay đổi.” Hệ thống nói.

Giang Phủ Minh dựng ngón giữa lên trời, nhìn tiểu mỹ nhân nằm trên mặt đất, thở dài một hơi, cúi người đem y ôm vào trong ngực, đi đến khu vực an toàn.

Hoa đẹp đều có gai, gai thì có độc, nguy hiểm lại mê người.

Nếu nhìn thấy thì bỏ chạy, chạy không thoát, chỉ có thể nhận thua.

Ai, tạo nghiệt!

Giang Phủ Minh bế tiểu mỹ nhân vào trong hang, dựa theo chỉ dẫn của hệ thống đặt y lên giường đá.

Hắn duỗi tay sờ phát hiện vai ác cư nhiên phát sốt, không có biện pháp nào hắn đành phải cởi một kiện quần áo của mình ra, dùng áo bọc lại cho y.

Bận trước bận sau, không ngừng giữ ấm.

“Nhất định phải chờ y tỉnh lại mới có thể lấy được khen thưởng sao?” Giang Phủ Minh duỗi tay đem tuyết trên áo phủi xuống, lòng bàn tay to rộng phiếm hồng ở dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt rõ ràng, vừa thấy chính là bị tổn thương do giá rét.

“Đúng vậy. Cậu cho y đắp thêm áo cũng sẽ không làm y tỉnh lại nhanh hơn đâu.” Hệ thống nói.

Hệ thống nhìn Giang Phủ Minh đang bận phủi phủi, trong lòng có chút cảm xúc không rõ.

Chút tuyết trên người vai ác cũng sẽ không gây ra việc gì, cùng lắm là bị lạnh tới ngốc thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không chết, chết rồi cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn.

Rõ ràng nói không cứu người, nhưng sau khi đem người trở về lại vẫn nghiêm túc săn sóc.

Thật là bởi vì khen thưởng sao?

Nhân loại thật phức tạp, bị lạnh tới ngốc đối với hắn mà nói không phải càng tốt ư?

Có lẽ, ký chủ này là một người tốt?

Giây tiếp theo, ảo tưởng của hệ thống bị đánh vỡ.

“Cậu một chút cũng không đáng tin cậy. Việc ngoài ý muốn nhiều như thế, lỡ như tôi phủ chút tuyết lên, y liền tỉnh dậy thì sao? Này cũng không phải là không có khả năng.”

“Tôi thực sự sắp chết đói rồi, tôi đang chờ phần đồ ăn trong khen thưởng đến để giải quyết vấn đề đói khát của tôi đây này.” Giang Phủ Minh đem quần áo bọc chút tuyết cầm lấy đi vào sơn động, đắp lên đầu vai ác.

Hệ thống:.......

“Đúng rồi, tôi cảm thấy y có khả năng đang thiếu nước. Cậu xem đôi môi trắng bệch lại bong tróc của y. Tôi hoài nghi y vẫn luôn không dậy nổi là bởi vì nguyên nhân này. Hệ thống cậu cho tôi một chén nước đi, để tôi đút y.” Giang Phủ Minh lo lắng sốt ruột nói.

Hắn hẳn là đang quan tâm vai ác phải không? Hệ thống nghĩ đến, chẳng lẽ nó lúc trước nghi ngờ là đúng.

Xem xét tình hình hiện tại một cách toàn diện, hệ thống vẫn là nguyện ý cho một chén nước.

Giang Phủ Minh cầm lấy cái chén xuất hiện trong không trung lên, tự mình uống một ngụm.

Chỉ thấy hầu kết hắn lăn lộn, đôi mắt đột nhiên loé lên tia sáng.

“Cậu đang làm gì vậy? Không phải muốn đút nước cho y uống sao?” Hệ thống cảm giác chính mình lại bị lừa.

“Thử độc a.” Giang Phủ Minh thản nhiên nói.

Hệ thống: Nó sai rồi, nó không nên có ảo tưởng đối với người nam nhân này.

“Cậu thử cho cẩn thận.” Hệ thống nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận đến mức offline. Nó cần đi nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại nó một chút cũng không muốn thấy mặt đối phương.

Đối phương dường như tức giận? Giang Phủ Minh bất đắc dĩ nhún vai.

Đột nhiên, tiểu mỹ nhân trên giường tựa như chịu kinh hách, thân thể vẫn luôn run rẩy, Giang Phủ Minh vội vàng đem người nửa bế lên.

Tay nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương. Ôm trấn an một đoạn thời gian, y mới ngừng run. Giang Phủ Minh bị doạ cho mồ hôi đầm đìa.

Hắn thở dài, đem chén được đặt ở bên cạnh cầm lấy lên, uống một ngụm, sau đó bám vào người y có ý định sẽ uy vào trong miệng.

Xin lỗi tiểu huynh đệ, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, cũng là để cứu cậu. Giang Phủ Minh ở trong lòng nghĩ, lại uống một ngụm nước đưa vào trong miệng mỹ nhân.

Nguồn nước ở mạt thế đặc biệt trân quý, nhất là tại vùng hoang vu xa xôi như này, một chén nước đắt đến mức phải cân nhắc.

Giang Phủ Minh uống ngụm nước đầu tiên, phần còn lại vốn dĩ là uy cho vai ác, nhưng hắn cũng thật lâu rồi chưa có uống nước, mới dùng được một chút còn chưa có hết khát thân thể lại theo bản năng càng cần nước thêm.

Hệ thống không nhìn lầm, Giang Phủ Minh vốn không phải người tốt, nhưng đồng thời cũng không phải là kẻ xấu.

End chương 4.