Chương 5: Ngày tận thế (5)

Tác giả: Sơn Xuyên Thuỷ Đại.

Edit: Ngân Túc.

Bản chất con người là rất phức tạp.

Khi Giang Phủ Minh đang cho vai ác uống ngụm nước cuối cùng, lông mày người đang nằm trên giường bỗng nhúc nhích.

Giang Phủ Minh vui mừng khôn xiết, đây chính là tình tiết muốn đứng dậy.

Không đợi hắn cao hứng được bao lâu, vai ác kia mở hai mắt ra, một đôi mắt đỏ như máu xuất hiện ở trước mắt Giang Phủ Minh.

Giây tiếp theo, vai ác đẩy hắn xuống đất, cùng với tiếng chén sứ rơi vỡ, Giang Phủ Minh bị y hung hăng đè xuống, cổ bị bóp chặt.

Sức lực của y lớn hơn người thường, ánh mắt ấy dừng như muốn ăn thịt người.

Y muốn gϊếŧ hắn, không còn gì nghi ngờ nữa.

Chưa bắt đầu kế hoạch liền chết sớm như vậy sao?

“Tôi đã cứu cậu, sẽ không làm cậu bị thương.” Giang Phủ Minh gian nan nói.

Vai ác quả nhiên rơi vào trạng thái mê man, lực đạo xuống tay nhẹ hơn, nên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Cảm nhận được ký chủ đang gặp nguy hiểm, hệ thống online, liền nghe được Giang Phủ Minh nói những lời vô nghĩa.

Tận mắt chứng kiến ký chủ của mình không tình nguyện cứu vai ác, hệ thống:….

Chết tiệt, hắn mới không muốn chết. “Tôi là người cứu cậu, thân thể cậu tốt hơn được một chút chưa, tôi đã lãng phí rất nhiều công sức mới cứu được cậu đó.” Mặt Giang Phủ Minh nghẹn đến đỏ bừng.

Việc thiếu hụt oxy làm đại não hắn trống rỗng, miệng mở ra rồi đóng lại nhưng không thể phát ra âm thanh gì.

Giang Phủ Minh cho rằng chính mình sẽ chết, bỗng bàn tay đang bóp chặt cổ hắn buông ra, chỉ nghe được một giọng nói khàn khàn, tựa như âm thanh từ địa ngục vọng tới, “Anh đã cứu tôi?”

Vì cái gì muốn cứu y?

Linh hồn dường như bị thứ gì đó xé rách, đau đớn lan khắp cơ thể. Phó Nghiêm Diệc gào rống, gân xanh nổi khắp người, đôi mắt đỏ ngầu giống như mắt của ác quỷ.

Lúc này đây, y không khác gì một quái vật bước ra từ trong vực sâu.

Giang Phủ Minh thật vất vả hít một hơi rồi nhìn y, không dám lớn tiếng thở ra.

Sau khi Phó Nghiêm Diệc gào rống được vài phút, phịch một tiếng y ngã trên mặt đất, tiếng vang lớn trong đêm đông phá lệ rõ ràng.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, chúng bắt đầu tụ tập lại với nhau, những bông tuyết bay múa đầy trời.

Giang Phủ Minh nằm trên mặt đất, nhìn tảng đá phía trên. Sau khi nhìn chằm chằm được được một lúc, hắn dùng tay trái chạm vào cổ mình, một cảm giác đau đớn rất nhỏ nói cho hắn biết đây chính là sự thật.

“Cậu không sao chứ?” Hệ thống nhìn Giang Phủ Minh như thế còn tưởng rằng hắn bị đả kích nặng.

Nó làm hệ thống nhiều năm như vậy, gặp qua quá nhiều người. Chứng kiến không ít những người trong tình huống này, suýt chút nữa chết đi rồi sau đó trở nên điên điên khùng khùng trong nhiều năm.

“Tôi cảm thấy bồi thường có chút không đủ, yêu cầu cần bổ sung thêm.” Giang Phủ Minh từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn về phía Phó Nghiêm Diệc đang ngã một bên, “Gia hỏa này chỉ số nguy hiểm quá cao, không được, y quá nguy hiểm, cậu mau bồi thường cho tôi một số đồ vật đi.”

Hệ thống:......Tên này hình như có vấn đề về mặt tâm lý, là nó suy nghĩ nhiều rồi.

【 Tôi đã bồi thường một lần rồi. 】Hệ thống nói, nó không muốn cho ký chủ thêm thứ gì nữa.

Giang Phủ Minh trong lòng rõ như gương soi. Hắn biết mình đã cướp đoạt rất nhiều đồ vật từ hệ thống, cho nên hệ thống sẽ không cho hắn nữa. Hắn đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người.

“Gia hỏa này sao vậy? Tôi cảm giác y có chút không bình thường.” Giang Phủ Minh nói.

Lúc trước khi bị bóp cổ, hắn cũng đã chú ý đến biểu tình của đối phương, thần sắc y thống khổ, trong ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập cố chấp. Hơn nữa động tác cử chỉ của y lúc sau cũng rất kỳ quái.

Y sẽ không phải trọng sinh vì “Nhân tố không rõ” đó chứ?

Hắn đã trải qua quá nhiều sự việc.

Hắn cảm thấy nhân sinh không nên quá chua chát a.

Lúc trước khi lần đầu xem thông tin tuyển dụng, mặt trên viết một dòng chữ rất lớn được in đậm trên nền đỏ, có nội dung là công việc nhẹ nhàng, đơn giản và dễ thực hiện, kiếm tiền nhanh chóng.

Hiện tại ngẫm lại, hắn khẳng định là bị lừa cho một vố đau đớn.

Quả nhiên, tiền không phải là đồ vật dễ kiếm.

Nhưng hắn đang thiếu tiền, rất thiếu tiền, nên dù biết trước đó là công việc viễn vong, hắn vẫn nhận.

Giang Phủ Minh rời mắt khỏi người Phó Nghiêm Diệc, nhìn ra phía ngoài hang động, nơi ấy tối đen, cái gì nhìn cũng không thấy.

“Vai ác thật là không bình thường. Trên người y có di chứng rất lớn do thực nghiệm, y sẽ thường xuyên cảm thấy khó chịu, nội tâm bất an, đau thần kinh, cùng với một vài triệu chứng như xuất hiện tim ngừng đập, hô hấp khó khăn. Khi cảm xúc quá khích, y sẽ dễ dàng bạo tẩu, trở nên điên cuồng, tựa như tình huống mới vừa xảy ra vài phút trước, biến thành một con quái vật mất đi lý trí.” Hệ thống nói.

Không trọng sinh thì càng tốt, còn nếu việc đó xảy ra thì nhiệm vụ này hắn không cần làm nữa. Giang Phủ Minh nghĩ thầm.

“Vậy hiện tại y đã đi được đến đâu trong nội dung cốt truyện rồi? Còn có y mất bao lâu nữa mới tỉnh?” Giang Phủ Minh hỏi. Hắn đứng tại chỗ, một bước cũng không muốn tới gần vai ác đang ở bên kia.

“Nhanh nhất thì buổi sáng ngày mai tỉnh lại. Kiểm tra tuyến thời gian của nhân vật yêu cầu cần một tích phân.” Hệ thống nói.

“Thế quái nào còn muốn tích phân?” Một tích phân có thể đổi được tờ tiền mặt với mệnh giá một *trăm tệ. Giang Phủ Minh trong lòng cảm thấy đau đớn.

*100 NDT = 341.870,10 VNĐ

Hơn nữa hắn hiện tại một tích phân còn không có, kia chẳng phải là muốn hắn trả nợ sao?

Tích phân kiếm được ở đây không chỉ có thể đổi đạo cụ mà còn có thể đổi thành tiền. Còn rất cao, một tích phân có thể đổi một trăm tệ.

Nhưng khi hắn đến bộ phận xuyên nhanh để báo cáo, bỗng gặp được một cấp trên nói với hắn rằng tích phân của nhân viên bình thường có thể đổi thành nguyện vọng, hay thậm chí mạng sống cũng có thể đổi.

Dường như có rất nhiều điều đáng kinh ngạc có thể phát sinh trong bộ phận này.

“Hệ thống, cậu xem vừa rồi tôi bị vai ác bóp cổ, suýt chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này, cậu xem nhiệm vụ tự động đi trói định, tôi chỉ là người bị hại. Tôi cũng không cần cậu cho tôi đạo cụ, lần này cậu giúp tôi tra tuyến cốt truyện của vai ác miễn phí đi.” Giang Phủ Minh mới không đời nào giao ra một tích phân dễ dàng như vậy.

Hắn là một con cáo già, trước khi đồng ý gia nhập cục Quản Lý Thời Không thì hắn đã tìm hiểu và tích lũy được một số kinh nghiệm quý báu từ những nhân viên cũ đi trước rồi.

Hệ thống không phải máy móc, có thể giao lưu.

Chỉ cần có thể giao lưu, chuyện gì cũng có thể thảo luận để đạt được kết quả.

Nói chung, những nhân viên mới vào không biết rằng hệ thống có thể giao tiếp và chỉ biết giám sát nhiệm vụ, nhưng Giang Hồ Ly thì khác, hắn chưa bao giờ đánh mà không có sự chuẩn bị trước.

Cho dù thật sự phải đánh một trận có cơ hội thắng rất thấp, hắn cũng nhất định sẽ lợi dụng hết thảy mọi thứ bên người để nâng cao được phần thắng ấy.

“Cậu lại muốn bắt đầu rồi sao?” Hệ thống đã quá quen thuộc với thói quen của Giang Phủ Minh.

End chương 5.