Chương 6: Ngày tận thế (6)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

“Hệ thống, cậu xem tôi hiện tại bởi vì cái “Nhân tố không rõ” kia mà bị kẻ địch bốn phía vây quanh. Bị bắt buộc trói định với vai ác, chẳng những không thể đẩy nhanh các tuyến cốt truyện chính, mà vai ác còn đang nổi điên. Bây giờ cậu muốn tôi phải bỏ ra một tích phân để xem diễn biến cốt truyện của vai ác đến đâu, này không phải là quá thảm sao! Hệ thống, xin hãy xuống tay châm chước a.” Giang Phủ Minh nói.

“Được, chỉ lần này thôi.” Hệ thống cuối cùng vẫn nhượng bộ. Nó không phải là loại hệ thống máy móc cứng nhắc, nó có thể giúp đỡ những nhân viên trong khuôn khổ quy định cho phép.

“Cậu là tốt nhất.” Giang Phủ Minh cười nói, khi hắn cười rộ lên rất có lực tương tác.

Tuy rằng hắn xuyên thành nam phụ ác độc trong bộ tiểu thuyết mạt thế này, nhưng diện mạo của tên nam phụ kia đã được tổng bộ điều chỉnh qua để trông giống hắn nhất.

Giang Phủ Minh lớn lên đoan chính soái khí, khoảng cách giữa lông mày cùng đôi mắt vừa vặn, nhìn rất ôn hòa.

Mắt của hắn có màu thâm đen, như một viên *hắc diệu thạch, khi nhìn vào có một cảm giác xa xăm cùng mờ mịt.

Tổng kết lại, các đường nét trên khuôn mặt hắn mang lại cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái và thân thiện, đặc biệt là khi hắn cười, dường như sự dịu dàng của thế gian cũng không thể so sánh được với hắn.

Tổng bộ khi điều chỉnh diện mạo sẽ căn cứ theo thiết lập nhân vật ban đầu mà thực hiện một số thay đổi cho phù hợp.

Ví dụ như Giang Phủ Minh ở trong thế giới hiện thực bởi vì thường xuyên rèn luyện thể thao nên có được một làn da khỏe mạnh, mà nam phụ ác độc trong nguyên tác lại có làn da trắng trẻo do ở trong nhà thời gian dài.

Một số chi tiết nhỏ vẫn sẽ được thay đổi.

【 Tuyến cốt truyện của vai ác đã đến màn vừa mới chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm. Y hiện tại 20 tuổi, trạng thái tinh thần khá kém, không tín nhiệm người khác và có tính tình quái gở. Yêu cầu ký chủ cần quan tâm nhiều hơn đến thể chất và tinh thần của y. 】

Không tồi, vẫn có thể cứu được. Chỉ cần chưa hắc hóa hoàn toàn thì còn có cách giải quyết. Giang Phủ Minh nghĩ thầm.

Chuyện đã đến nước này, cũng không còn biện pháp nào khác. Hắn chỉ có thể đối xử tốt với y, hy vọng sớm có thể cùng y trở thành đồng đội đáng tin cậy.

Chỉ mong là như thế.

“Đúng rồi hệ thống, phải mất bao lâu nữa mới phát khen thưởng đặc biệt cho người mới, tôi không phải đã cứu vai ác rồi sao?” Giang Phủ Minh hỏi, tay trái sờ lên ngón cái của tay phải.

“Lúc trước không có kiểm tra đo lường qua, bây giờ thì có thể phát.” Hệ thống nói.

【 Chúc mừng ký chủ thân ái mở ra nhiệm vụ “Có được một người đồng đội tin cậy”, khen thưởng đã cấp cho ký chủ. Đặc biệt nhắc nhở, khi nhận được dị năng sẽ rất đau đớn, dị năng càng cao thì nỗi đau càng mạnh 】

Vừa dứt lời, Giang Phủ Minh vốn chưa kịp chuẩn bị trước đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, hai chân mềm nhũn quỳ trên nền đất.

Hắn ôm bụng, té ngã trên mặt đất. Khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Cơn đau kịch liệt giằng co hơn mười phút, chờ sau khi cảm giác đau đớn biến mất, Giang Phủ Minh đã không còn sức lực.

Ước chừng nghỉ ngơi được nửa giờ, hắn mới tỉnh táo lại.

Thanh âm suy yếu nói: “Là băng hệ dị năng.”

Giang Phủ Minh đang nằm trên mặt đất duỗi tay trái ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một băng trụ.

Những băng trụ trong không trung hóa thành nước, cuối cùng lại từ nước biến thành vô số quả cầu băng nhỏ rơi xuống đất.

Băng cầu vỡ vụn, rải rác và tan chảy trong hang động ấm áp.

“Thoạt nhìn còn rất mạnh.” Giang Phủ Minh nhận xét, may mắn là hắn còn có năng lực chiến đấu, cho nên đau đớn lâu như vậy cũng không uống phí.

Này không phải là sức mạnh bình thường, mà đây là dị năng linh hồn SSS+ đó! Hệ thống bị chấn động rồi.

Bình thường mỗi dị năng mà hệ thống trao cho, thời gian kéo dài đau đớn nhiều nhất chỉ có năm phút, thế mà cơn đau của hắn cư nhiên kéo dài liên tục gấp hai lần. Hơn nữa, hắn chỉ mới vừa có được dị năng, nhưng mỗi thao tác mà hắn sử dụng lại thuần thục như vậy, quả thực quá khủng bố.

“Cậu còn có thể chế tạo ra nhiều băng lớn hơn không?” Hệ thống hỏi.

“Chưa biết, nhưng tôi biết hiện tại tôi không thể làm được .” Giang Phủ Minh cười khổ đứng lên.

Nhìn qua Phó Nghiêm Diệc đang cau mày nằm trên mặt đất, hắn bước tới đỡ y dậy rồi đặt y lên giường, đắp chăn đàng hoàng cho y.

Làm xong tốt mọi việc, Giang Phủ Minh sắp xếp lại “Khen thưởng đặc biệt dành cho người mới” đã được hệ thống đặt vào trong góc.

Bên trong có một viên thuốc nhỏ màu đỏ, Giang Phủ Minh đem nó nhặt lên, nhét vào trong túi của mình.

Ở phần thưởng thực phẩm chỉ có bánh quy nén, mỗi cái có hương vị khác nhau. Bên cạnh còn có một thùng nước khoáng, Giang Phủ Minh lấy ra một chai, chọn một cái bánh quy nén có hương vị phô mai để ăn.

Với hắn mà nói có cái ăn là tốt lắm rồi.

Sau khi ăn xong, Giang Phủ Minh nằm trên mặt đất, nhìn những cục đá sáng bóng ở xung quanh. Ánh sáng từ những cục đá này không chói mắt, có thể trực tiếp nhìn thẳng, đồng thời chúng nó lại có thể chiếu sáng hang động, làm cho cái hang đang tối tăm sáng bừng lên giống như ban ngày.

Nhìn hang động như vậy, Giang Phủ Minh cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.

“Hệ thống, buổi sáng ngày mai cậu có thể nhắc tôi dậy trước khi y tỉnh lại được không?” Giang Phủ Minh hỏi.

“Được.” Hệ thống trả lời vẫn ngắn gọn như cũ.

“Cảm ơn, ngủ ngon.” Giang Phủ Minh nói xong liền nhắm hai mắt lại. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn sớm đã kiệt sức rồi.

“Ngủ ngon.”

Sáng sớm, hệ thống đánh thức Giang Phủ Minh.

Giang Phủ Minh thức dậy không bao lâu, Phó Nghiêm Diệc cũng tỉnh lại. Hắn đã rút ra được bài học từ lần giáo huấn lúc trước, không có đến gần đối phương nữa.

Phó Nghiêm Diệc từ trên giường ngồi dậy, phát hiện ra sự tồn tại của Giang Phủ Minh, theo bản năng cong người, dựa sát vào góc tường. Ánh mắt của y tràn ngập hung ác, toàn thân cơ bắp căng chặt.

Nhìn đôi mắt màu nâu của đối phương, trong lòng Giang Phủ Minh nửa thở phào nhẹ nhõm.

Không phải là màu đỏ, có nghĩa y hiện tại đang bình thường, không có phát bệnh.

Mới từ trong phòng thí nghiệm chạy ra nên trong lòng y còn đa nghi, không muốn tin ai, nếu hắn cố gắng dỗ dành tốt thì sẽ ổn thôi.

Trong tâm Giang Phủ Minh tự khích lệ chính bản thân mình.

“Đói bụng rồi phải không, cái này cho cậu.” Giang Phủ Minh đi tới mấy bước, bảo trì một khoảng cách thích hợp, hắn khom lưng mỉm cười đưa bánh quy nén cùng nước trong tay qua cho y. Biểu tình trên mặt hắn thực ôn hòa, làm người nhìn thấy không khỏi nguyện ý tin tưởng.

Phó Nghiêm Diệc đề phòng, toàn thân y căng chặt, hung ác trừng mắt nhìn người xa lạ trước mặt. Y không tín nhiệm bất luận kẻ nào, cũng sẽ sợ hãi khi có người đến gần.

Thần kinh của y lại đau nhức, tâm trạng càng ngày càng cáu kỉnh, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng.

Giang Phủ Minh thấy y như vậy, lòng bàn tay ở sau lưng bỗng xuất hiện một chút tuyết mịn.

“Cậu không sao chứ?” Giang Phủ Minh mỉm cười tới gần, trong giọng nói tràn đầy quan tâm. Hắn vươn tay trái ra, như muốn chạm vào bả vai của đối phương.

End chương 6.

———

Giải thích một xíu:

*Hắc Diệu Thạch là đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai (Obsidian), một lại thủy tinh rhyolite có hàm lượng silic điôxit cao (chúng chiếm khoảng 65% đến 80%); được hình hành từ dung nham đã phun trào của núi lửa, nó có màu đen tuyền nên gọi là Hắc Diệu Thạch.