Chương 7: Ngày tận thế (7)

Tác giả: Sơn Xuyên Thuỷ Đại.

Edit: Ngân Túc.

Phó Nghiêm Diệc cũng lui về sau một bước, tơ máu toàn thân bắt đầu căng chặt, hai mắt y sắp đỏ bừng.

Người này muốn làm gì? Muốn hại y?

Cảm xúc Phó Nghiêm Diệc càng ngày càng kích động.

Tròng mắt y biến thành màu đỏ, sau đó y lại đột nhiên bỏ chạy.

Phó Nghiêm Diệc đang lúc chạy trốn bỗng ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu, nó lạnh lẽo, thực làm người khác yên tâm.

Mặc dù đã là người mất trí, nhưng y cũng theo bản năng của mình mà tìm kiếm mùi hương có thể xoa dịu tinh thần y.

Phó Nghiêm Diệc nhìn theo phương hướng hắn đang đứng rồi bỗng nhiên tới gần, Giang Phủ Minh cảnh giác cao độ.

Chỉ thấy Phó Nghiêm Diệc bắt lấy tay trái của hắn, sau đó đem tay hắn đặt ở trên mặt mình.

Giang Phủ Minh đang chuẩn bị sử dụng dị năng: ???

Giang Phủ Minh ngàn tính vạn tính cũng

không có tính đến cái trường hợp này.

Tất cả những gì hắn có thể nghĩ ở trong đầu bây giờ là hắn nên làm gì khi vai ác muốn đánh nhau với hắn?

Tóm lại, hắn không ngờ tới sẽ xuất hiện một loại cảnh tượng khó tin đến thế.

Vai ác cầm tay hắn sờ mặt chính mình?

Cái trường hợp này quả thực không dám tượng tưởng.

Nhìn vai ác vẫn luôn dùng tay hắn cọ cọ, Giang Phủ Minh bối rối không biết nên làm như thế nào.

Hắn đứng tại chỗ, vốn dĩ lúc đầu trên mặt còn mang theo một nụ cười hiền lành bỗng chốc lại lộ ra biểu tình nghi hoặc cùng kinh ngạc.

Phó Nghiêm Diệc đang phát bệnh cũng không có nhận ra biểu tình biến hoá của Giang Phủ Minh, y một lòng đều chỉ chú tâm vào mùi hương khiến y thoải mái.

Thời điểm y phát bệnh, thần kinh có cảm giác bị điện giật, liên tục trải qua đau đớn. Như rót dung nham vào trong thân thể, nóng như lửa đốt.

Mỗi lần như vậy, y không khác gì bị đẩy mạnh vào địa ngục, chịu đủ loại tra tấn.

Nhưng bây giờ mùi hương ấy lại khiến y cảm thấy dễ chịu, y thật sự thích mùi vị băng lãnh này, lạnh lẽo, làm cho nhiệt độ dị thường trong cơ thể được giảm bớt.

Mùi hương càng lúc càng mờ nhạt, cảm giác khó chịu trong thân thể lại chậm rãi dâng lên, Phó Nghiêm Diệc theo bản năng dùng mặt cọ vào tay Giang Phủ Minh.

Khi mùi vị ấy cuối cùng cũng tan đi, Phó Nghiêm Diệc ngẩng đầu, trong miệng phát ra âm thanh gầm nhẹ, như thể y sắp nổi điên lần nữa.

Thế quái nào lại như vậy? Giang Phủ Minh nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, trên tay trái xuất hiện một chút băng nhỏ.

Y dường như cảm nhận được gì, lại dừng gầm nhẹ. Nhìn quanh bốn phía như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.

Là bởi vì dị năng của hắn sao? Giang Phủ Minh nhướng mày.

Hắn bị cái suy nghĩ này làm cho hứng thú, dị năng của hắn có thể trấn an vai ác?

Tuy rằng trong lòng vẫn không tin cái ý tưởng của chính mình, nhưng Giang Phủ Minh vẫn chuẩn bị sẵn sàng để thí nghiệm thử.

So với phỏng đoán giả tưởng, hắn càng muốn làm thử nghiệm để thu được kết quả hơn.

Chỉ cần có khả năng, hắn đều sẽ nếm thử.

Hắn dùng dị năng để tạo ra một quả cầu băng nhỏ và ném nó tới bên chân của Phó Nghiêm Diệc, chỉ thấy Phó Nghiêm Diệc ngay lập tức ôm quả cầu vào trong ngực, vẻ mặt dữ tợn ban đầu biến mất không thấy đâu.

Này thật đúng là như vậy? Giang Phủ Minh không biết nên nói cái gì cho tốt.

Hắn rất kinh ngạc nhưng nhiều hơn là cao hứng.

Dị năng đặc biệt của hắn có thể xoa dịu vai ác lúc phát bệnh, thật là quá tuyệt vời, đây là may mắn lớn nha.

“Hệ thống là tôi oan uổng cậu, cậu thật sự là một người tốt.” Giang Phủ Minh ở trong đầu cùng hệ thống câu thông.

Nó phớt lờ Giang Phủ Minh, hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục muốn cùng hệ thống bắt chuyện.

“Này hệ thống, y chỉ cần đồ vật có thuộc tính lạnh lẽo là có thể an tĩnh lại được phải không? Hay chỉ có dị năng của tôi mới làm được? Đây là vì cái gì?”

“Ở môi trường lạnh lẽo cũng có thể làm vai ác bình tĩnh lại và đồng thời, khi nhiệt độ thời tiết nóng bức sẽ khiến cảm xúc của y mất khống chế. Nhưng theo kiểm tra đo lường thì nếu nhiệt độ không đủ lạnh sẽ không có cách nào trấn an được y. Mà dị năng của cậu lại chỉ cần một chút là có thể xoa dịu.”

“Tôi đang tra xét nguyên nhân.”

“Ban đầu, tôi nghĩ dị năng tôi đưa cho cậu là loại đã được trực tiếp lấy ra từ thể năng lượng. Thế nên dị năng sẽ có tồn tại một dạng năng lượng kỳ lạ.”

“Sở dĩ vai ác bất an là do trong cơ thể y bị thừa quá nhiều năng lượng, lại không có ngoại lực làm tiêu tan bớt, nên y mới dễ dàng bạo tẩu như vậy.”

“Có rất nhiều thể năng lượng tồn tại trong thiên thạch, y chính là vì cảm nhiễm từ đó mà biến dị, mặt khác y ở phòng thí nghiệm cũng bị tiêm vào rất nhiều vật chất từ thiên thạch, bên trong những chất đó cũng hàm chứa rất nhiều thể năng lượng.”

“Thì ra là vậy,” Giang Phủ Minh gật gật đầu. Thấy quả cầu lúc trước biến ra đã tan chảy, lại làm một quả cầu băng lớn khác rồi ném qua.

Hiện tại Giang Phủ Minh sử dụng băng hệ dị năng rất giỏi, năng lực của hắn cũng đang tăng trưởng nhanh chóng, dường như dị năng mà rơi vào trong tay hắn sẽ không bao giờ có sai sót gì.

Đơn giản sử dụng không chút nào cố sức.

Hệ thống ở một bên nhìn, cảm thấy linh hồn SSS thật sự quá mạnh.

Người bình thường mới vừa nhận được dị năng, đừng nói đến sử dụng một cách linh hoạt, chỉ có việc biến ra thôi đã hơi khó khăn rồi. Những người có chút thiên phú thì cùng lắm phát triển được một số khả năng đặc biệt nhưng lại không có bất kỳ tính công kích gì.

Việc kiểm soát dị năng đòi hỏi phải luyện tập lâu dài, cần rất nhiều nỗ lực mới đạt đạt được khả năng thao tác linh hoạt.

Mà Giang Phủ Minh mới đó đã có thể sử dụng ở mức độ chính xác cao.

Mặc dù hiện tại băng hệ dị năng của hắn không mạnh, nhưng là do hắn chưa dùng thường xuyên, một khi sử dụng đi sử dụng lại, tốc độ phát triển của hắn chắc chắn sẽ là một tồn tại kinh người.

Những năng lực do hệ thống trực tiếp ban tặng đều được chuyển hoá từ thể năng lượng. Linh hồn của chủ nhân càng mạnh thì mức độ xứng đôi càng cao, dị năng cũng theo đó mà tăng lên.

Điều này cũng giống như việc người tu tiên trời sinh có thiên cốt duy nhất và một linh căn giúp dễ dàng tu luyện thành tiên. Nếu bạn không đi tìm linh khí Thiên địa, nó cũng sẽ tìm tới bạn. Người khác còn đang đau khổ ở Trúc Cơ, bạn đã lĩnh ngộ Thiên Đạo, cảm thụ vạn vật, trực tiếp phi thăng.

Trong tương lai khẳng định hắn sẽ rất mạnh. Hệ thống chắc chắn khi nghĩ đến điều này.

“Tôi cho y một ít tuyết, y có dễ chịu hơn không?” Giang Phủ Minh một tay sờ cằm, một tay chống lên trên tường đá. Nếu như vai ác có thể cảm nhận được dị năng của hắn trên diện rộng, thì sẽ không phải là điều tốt sao?

Giang Phủ Minh giật giật tay, trên đầu Phó Nghiêm Diệc có một lớp băng không dày lắm, nó mỏng như cây kim, nhìn thật giống như những bông tuyết đang rơi. Mảnh băng dừng ở trên người Phó Nghiêm Diệc, rồi sau đó biến mất.

Giang Phủ Minh biết hiện tại năng lực của hắn không quá mạnh, cho nên muốn duy trì loại tuyết nhỏ như này vẫn gặp chút bất lợi, sắc mặt dần dần trắng bệch.

End chương 7.