Chương 8: Ngày tận thế (8)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Phó Nghiêm Diệc ngồi ngây người trong tuyết, tròng mắt đỏ như máu của y bắt đầu mờ đi, lộ ra một màu nâu đậm. Y đã tỉnh táo lại, nhìn trận tuyết trước mặt rồi vươn tay ra sờ sờ, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

Y nhìn về phía Giang Phủ Minh, toàn bộ biểu tình đều viết bốn chữ không thể tin được.

“Cậu đã không sao rồi.” Giang Phủ Minh ngừng tuyết lại.

Hắn bất động thanh sắc lui ra sau vài bước, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười, hắn cố gắng làm cho mình thoạt nhìn thân thiện hơn một chút.

“Cậu thấy khá hơn nhiều chưa? Thế nào rồi? Còn có chỗ nào không thoải mái sao?” Lời nói của Giang Phủ Minh tràn đầy quan tâm.

“Đừng sợ, tôi không phải là người xấu.” Giang Phủ Minh tận lực nói một cách thuyết phục hơn. Hắn muốn làm cho vai ác nới lỏng cảnh giác với hắn nhiều nhất có thể.

“Anh cũng là……nhà thí nghiệm?” Phó Nghiêm Diệc dựa vào góc tường, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Phủ Minh. Thanh âm trầm thấp khàn khàn, nhưng lại không khó nghe.

Có phải anh ta là người trong phòng thí nghiệm không? Anh ta cũng có năng lực kỳ quái. Y đã từng thấy những người khác ở phòng thí nghiệm có những khả năng khác nhau, có thể biến ra ánh sáng và lửa, nhưng cuối cùng họ đều chết vì không chịu được cái lọ thuốc màu xanh kia.

Anh ta cũng có loại năng lực này, anh ta cũng là nhà thí nghiệm?

“Tôi không phải là những người trong phòng thí nghiệm ấy đâu.” Giang Phủ Minh cười nói, đại não điên cuồng tổ chức ngôn ngữ.

Hắn đang suy nghĩ xem nên nói cái gì để giữ quả bom trước mặt này bình tĩnh. Bây giờ hắn không có đủ thể lực để làm những quả cầu băng cho y chơi đâu.

Vai ác này mới từ trong phòng thí nghiệm chạy ra, vẫn chưa biết gì về thế giới bên ngoài. Căn cứ theo kinh nghiệm của bản thân, việc đem hắn nhận thành nhà thí nghiệm cũng là hợp tình hợp lý.

“Vậy anh là ai?” Giọng nói khàn khàn của Phó Nghiêm Diệc vang lên.

Y dường như không thường xuyên nói chuyện, lúc y nói được một từ đều phải tạm dừng lại, thời gian tạm dừng không dài lắm nhưng khi nghe lại có vẻ kỳ lạ.

“Những gì tôi sắp nói với cậu sẽ rất khó tin, cậu nên chuẩn bị tâm lý trước.” Giang Phủ Minh khụ một tiếng.

“Tôi là băng hệ dị năng giả. Thế giới hiện tại rất hỗn loạn, có một số thứ gọi là tang thi bỗng xuất hiện, bọn họ...” Giang Phủ Minh nói với Phó Nghiêm Diệc về tình hình của thế giới này.

Trong khi nói chuyện, hắn có chú ý đến Phó Nghiêm Diệc, nếu đối phương có bất cứ hành động dị thường gì thì hắn sẽ lập tức ra tay.

“Tóm lại chính là như vậy. Con người bây giờ rất khó sống sót. Tang thi rất đáng sợ và nguy hiểm, cậu suy xét gì về việc hợp tác cùng tôi không? Ở cùng nhau sẽ an toàn được một chút.” Giang Phủ Minh cười tủm tỉm nói.

Phó Nghiêm Diệc không có để ý đến hắn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt nâu đậm tràn đầy hoài nghi cùng đề phòng, thực rõ ràng là y không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Giang Phủ Minh.

Phó Nghiêm Diệc bị quá nhiều người lừa gạt và tổn thương. Thật khó để y tin tưởng một ai đó.

Phó Nghiêm Diệc nhìn người nam nhân trước mặt vẫn đang tươi cười, trong trí nhớ của y, những người đã từng cười với y chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hầu hết vẻ mặt của bọn họ khi nhìn y chỉ có chán ghét cùng sợ hãi.

Người trước mặt đang cười với y? Vì cái gì phải đối với y tươi cười như vậy?

Người này muốn cùng y tổ đội ư? Tại sao lại muốn hành động cùng nhau?

Phó Nghiêm Diệc rất là khó hiểu, cho nên y vẫn bảo trì trầm mặc.

Giang Phủ Minh cũng chưa từng nghĩ tới hắn nói có một lần, đối phương liền nhanh chóng đồng ý. Nếu như hắn chỉ tùy tiện nói có mấy câu mà y đã nguyện ý cùng hắn tổ đội, vậy thì tên này đã không phải là vai ác rồi.

Y đã trải qua nhiều chuyện đen tối như vậy, sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác được?

Giang Phủ Minh vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm, hắn cầm bánh quy nén trên tay rồi đặt ở mép giường.

“Đây là đồ ăn, tôi chỉ có bánh quy nén nên cậu cũng đừng có ghét bỏ. Cậu có thể suy nghĩ đến việc cùng tôi tổ đội, hai người sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, chúng ta cùng nhau tìm đồ ăn cũng an toàn hơn.” Giang Phủ Minh vừa nói vừa đem chai nước đặt ở trên giường.

Sau đó lui ra phía sau vài bước và tìm một góc ngồi xuống.

Hắn biết vai ác không tín nhiệm người khác, cũng không muốn người khác tới gần, hắn đây là đang cho đối phương một khoảng cách thích hợp.

Giang Phủ Minh mở bánh quy nén ra ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ nên dùng cách nào để khiến y tổ đội với mình.

Thường có câu nói *gần quan được ban lộc mà.

*Gần quan được ban lộc: Nó là một phép ẩn dụ cho việc gần gũi với một số người hoặc vật nào đó thì sẽ có được những điều kiện thuận lợi.

Hai người họ thường xuyên ở cùng nhau cho nên hắn không tin không thể đem độ hảo cảm kéo lên.

Nếu vai ác thật sự không chịu hợp tác cùng với hắn, hắn chắc chắn sẽ bám theo vai ác tới cùng.

Y đã không muốn tới, vậy thì hắn tự mình đi tìm đối phương.

Tóm lại, cần phải bồi dưỡng cảm tình với y trước, chậm rãi tăng độ hảo cảm. Dù sao hiện tại dị năng của hắn có thể xoa dịu y, cho nên hắn cũng không cần lo lắng y có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.

Dị năng này thật sự quá tốt. Giang Phủ Minh cảm thấy mình quá may mắn.

Một đoạn thời gian sau, Phó Nghiêm Diệc, người nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng,

“Cái đó…” Âm thanh nghẹn ngào vang lên.

Giang Phủ Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vai ác ngồi ở mép giường, hai tay siết chặt.

“Làm sao vậy?” Giang Phủ Minh dùng giọng nói đầy quan tâm dò hỏi, “Cậu không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Anh có thể…” Phó Nghiêm Diệc thực khó khăn nói ra ba chữ, “Anh...đưa cho tôi...cái…tuyết đó được không?”

Hả? Giang Phủ Minh chưa có kịp phản ứng, suy nghĩ một chút, mới biết được Phó Nghiêm Diệc đang muốn cái gì.

Nụ cười càng lúc càng lớn, dường như hắn đã tìm ra cách để y có thể nguyện ý cùng hắn hợp tác rồi.

Cái đuôi Giang Hồ Ly lại bắt đầu lắc.

Dường như vào lúc này có vô số ngọn lửa đang cháy trong cơ thể Phó Nghiêm Diệc. Khi các nhà nghiên cứu tiêm cho y nhiều thuốc hơn, thân thể y sẽ càng ngày càng trở nên bất thường.

Mỗi ngày, y luôn có cảm giác thần kinh của mình rất đau, tựa như có thứ gì đó đập thật mạnh vào đầu y.

Cho dù đã chịu đựng nhiều năm như vậy, nhưng y lại không thể quen được với loại cảm giác đau này.

Y biết rằng khi y đặc biệt đau đớn, y sẽ nổi điên.

Nhìn người nam nhân đang mỉm cười hì hì trước mặt, trong lòng Phó Nghiêm Diệc rất phức tạp. Y cảm thấy mình không nên nói nói vậy, nhưng cơn đau trong thân thể lại khiến y hoảng hốt.

Khi ấy, y sẽ càng khao khát cái cảm giác do những bông tuyết lạnh lẽo tạo ra, nó có thể làm cho y thấy thoải mái.

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm y mới có được. Y không biết phải hình dung nó như thế nào.

Nếu phải nói, thì đó chính là y vẫn luôn muốn được bị bao quanh bởi đống tuyết đó.

End chương 8.