Chương 9: Ngày tận thế (9)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

“Cậu muốn những bông tuyết kia sao?” Giang Phủ Minh nói.

Hắn dùng tay đóng nắp chai nước lại, cái chai mới chỉ uống được một nửa đã bị hắn đặt xuống đất.

Phó Nghiêm Diệc cũng nhìn Giang Phủ Minh mà không nói gì.

Trong sơn động im ắng, chỉ còn tiếng hít thở nhỏ nhẹ của hai người.

Bên ngoài động, ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, tuyết vẫn luôn rơi cuối cùng cũng dừng lại. Đêm qua xảy ra một trận tuyết rất lớn nên bây giờ trên mặt đất tuyết đọng chồng chất qua cả đùi người.

Sau một lúc lâu, Phó Nghiêm Diệc chậm rãi gật đầu, không có ai biết được trước đó y đã suy nghĩ gì.

Giang Phủ Minh thấy y gật đầu, nghĩ thầm cơ hội đã tới.

Ở trong đầu Giang Phủ Minh sớm đã sắp xếp ngôn ngữ thật tốt, chỉ chờ vai ác mở miệng.

“Cái kia.” Giang Phủ Minh sờ sờ cái ót, làm ra một bộ dáng ngượng ngùng.

Hắn nói với giọng điệu thành khẩn: “Thực lực của tôi cũng không mạnh lắm, đã không thể làm ra loại bông tuyết đó nữa. Thật sự xin lỗi.”

Khi nói vậy, hắn thậm chí còn nở một cái tươi cười gượng ép.

“Tôi chưa thể sử dụng dị năng của mình một cách thuần thục.” Giang Phủ Minh nói.

Phó Nghiêm Diệc nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của y tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, có chút khoa trương.

Giang Phủ Minh nhìn thấy vẻ mặt của y như vậy, ở trong lòng cười thầm một chút.

Hắn tiến về phía trước mấy bước, Phó Nghiêm Diệc theo bản năng lùi ra phía sau, đến khi va chạm vào vách tường, y phát hiện cuối cùng y đã không còn đường thoát nữa.

“Tôi không phải cố ý tới gần.” Giang Phủ Minh ngoài miệng nói như vậy, nhưng bước chân vẫn không dừng. Hắn vẫn luôn tiếp cận Phó Nghiêm Diệc, nhìn thấy đôi mắt đối phương trở nên phiếm hồng cũng chưa thấy hắn có dấu hiệu ngừng lại.

Người ta vẫn thường hay nói *phú quý hiểm trung cầu mà nên hắn vốn cũng không sợ.

*Phú quý hiểm trung cầu (富贵险中求): Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.

Đi đến mép giường hắn mới chịu dừng bước chân, khi nhìn thấy vai ác sắp chuyển sang trạng thái công kích, hắn chậm chạp mà vươn tay phải ra.

Từng chút một, những mảnh băng nhỏ hiện ra từ lòng bàn tay của hắn.

Khối băng vừa lấy ra, tâm trạng cáu kỉnh của y nhanh chóng ổn định lại.

Tấm lưng đang căng chặt cũng thả lỏng, tuy rằng trong ánh mắt vẫn còn tràn đầy phòng bị, nhưng không còn hung ác như trước nữa.

“Một khi tôi sử dụng dị năng quá nhiều, thì cũng chỉ có thể làm ra chút băng nhỏ như thế này.” Giang Phủ Minh trợn tròn mắt liền bắt đầu nói bậy bạ, hiển nhiên là đã trải qua nghỉ ngơi trước đó nên bây giờ năng lực của hắn mạnh hơn trước rất nhiều.

“Cái này rất nhỏ, cậu có muốn không?” Giang Phủ Minh hơi cúi người xuống. Trên tay hắn còn vươn lại một số vụn băng, bởi vì băng rất nhỏ nên trong nháy mắt liền biến mất.

Giang Phủ Minh lo khống chế, làm cho băng xuất hiện càng ngày càng ít đi.

Sau khi mùi hương trong không khí mờ nhạt, Phó Nghiêm Diệc bỗng nhiên trở nên tức giận, y nhìn chằm chằm vào tay Giang Phủ Minh.

Mãi cho đến khi chỉ còn vài mảnh nhỏ, y rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà chủ động tới gần hắn.

Giường trong động không lớn lắm, y di chuyển vài bước đã chạm được đến bàn tay của Giang Phủ Minh.

Nhìn mảnh băng giống như những bông tuyết, Phó Nghiêm Diệc giật giật cái mũi. Hiện tại trên tay hắn còn một hai cái rất nhỏ nên Phó Nghiêm Diệc chỉ có thể không ngừng tới gần.

Khi nhìn thấy trên lòng bàn tay Giang Phủ Minh hiện ra một chút băng mỏng, trong mắt Phó Nghiêm Diệc tràn đầy thất vọng, không còn cảm xúc nào khác.

Giang Phủ Minh trong lúc y đang không chú ý nhanh chóng bắt lấy cơ hội, hắn duỗi tay nắm lấy tay y.

Lòng bàn tay cùng mu bàn tay chạm vào cùng nhau, thân thể vai ác run lên như một con mèo nhỏ đang sợ hãi.

Ngay sau đó đồng tử của y đột nhiên phóng đại, đôi mắt gắt gao trừng hắn, hầu kết lăn lộn, toàn thân cơ bắp căng chặt, bắt đầu tiến vào trạng thái công kích.

“Cảm giác được, cậu có thể cảm nhận được phải không? Hiện tại không còn đau nữa ư?” Giang Phủ Minh tựa hồ hoàn toàn không nhìn ra được y đang muốn gϊếŧ hắn, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn đối phương.

Giang Phủ Minh tươi cười thực ôn hòa, thoạt nhìn rất ấm áp.

“Tôi cảm giác được tâm tình cậu trước đó không thoải mái. Dị năng của tôi dường như có thể an ủi cậu. Thế nào rồi, khá hơn nhiều chưa?” Giang Phủ Minh vừa nói vừa ngồi xuống mép giường.

Phó Nghiêm Diệc cau mày nhìn hắn, không biết hắn định làm gì.

Hệ thống ở một bên nhìn cũng đang biểu thị không hiểu ký chủ của nó sắp sửa muốn làm cái gì, nó bỗng cảm thấy quái quái, tại sao bây giờ hướng đi lại càng ngày trở nên kỳ lạ như thế?

Giang Phủ Minh trên mặt mang theo tươi cười thân thiện, ngữ khí nói chuyện cũng thực ôn nhu.

“Dị năng của tôi không mạnh, không thể tiếp tục chế tạo băng lớn, muốn đạt được hiệu suất trong thời gian dài cũng chỉ còn có cách tạo ra những thứ vụn vặt nhỏ.” Giang Phủ Minh nói: “Nếu cậu cảm thấy không thoải mái có thể tùy thời tới tìm tôi, tôi hẳn là có thể giúp đỡ một chút. Tôi nãy giờ nắm lấy tay cậu lâu như vậy có phải thấy thoải mái lắm không?”

Giang Phủ Minh nghĩ như vậy, dù sao vai ác cũng cần dị năng của hắn. Tốt nhất hắn nên tận dụng thật tốt, đem thứ duy nhất có thể sinh ra liên kết với vai ác mà trói chặt lại.

Y hiện tại rất kháng cự với cách tiếp cận của hắn, đây không phải là một chuyện tốt. Bởi vì như vậy sẽ vĩnh viễn tạo ra cảm giác xa lạ.

Còn nếu hắn ở gần y lâu, y sẽ quen với sự tồn tại của hắn thì rất nhanh sẽ không kháng cự hắn nữa.

Bước đầu tiên để giành được độ hảo cảm từ y đó là làm cho vai ác thích nghi với việc có hắn ở bên cạnh.

Làm thế nào để một người có thể nhanh chóng quen thuộc với sự tồn tại của người khác chính là phải tiếp xúc cơ thể thật nhiều.

Khi con người đến gần một ai đó, họ thường thực hiện nhiều hành động cơ thể, những chuyển động cơ thể này thể hiện sự yêu thích của chủ nhân nó.

Về sau khi y cần dị năng của hắn, hắn liền cùng vai ác nắm tay nhau, không chỉ hai người sẽ rất thân thiết mà còn có thể thực hiện được rất nhiều hành động. Như vậy vai ác có thể càng quen hơn với sự hiện diện của hắn.

Hắn đã từng nghĩ đến việc làm những quả cầu tuyết hoặc làm cho y một trận tuyết nhẹ, nhưng như vậy chỉ có thể thực hiện ở cự ly xa, không có tiếp xúc gần gũi.

Hai người không thể thân cận nếu có khoảng cách, có khoảng cách rồi thì làm sao bồi dưỡng được tình cảm.

Cho nên Giang Phủ Minh mới nghĩ đến cái ý tưởng tuyệt cà là vời đó là nắm tay này, tuy rằng cái ý tưởng thoạt nhìn không chỉ không có cơ sở mà còn rất ngu ngốc, nhưng đây lại là phương pháp tốt nhất trước mắt hắn có thể nghĩ ra.

“Thế nào? Về sau cậu muốn dị năng của tôi thì tôi sẽ cho cậu.” Giang Phủ Minh cười ôn nhu vô hại, “Chờ dị năng của tôi mạnh hơn một chút, tôi sẽ làm cho cậu một quả cầu tuyết thật lớn. Trước mắt tôi chỉ có thể làm được đến đây. Cậu thấy như thế nào?”

Phó Nghiêm Diệc nhìn Giang Phủ Minh, đáy mắt màu đỏ tươi sớm đã tan đi, thay vào đó là một màu nâu đẹp đẽ, bên trong phản chiếu khuôn mặt của Giang Phủ Minh. Cảm giác lạnh buốt kéo dài liên tục trong lòng bàn tay khiến y thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.

End chương 9.