Chương 10: Ngày tận thế (10)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Những người khác không thể ngửi thấy mùi dị năng của Giang Phủ Minh, nhưng Phó Nghiêm Diệc lại có thể.

Lạnh lạnh, tươi mát.

Băng cách y càng gần, thì y sẽ có thể ngửi được hương vị càng dày đặc.

Rõ ràng dị năng của người này luôn mang đến sự lạnh lẽo, nhưng y lại không thấy vậy, chính nó đã làm cho lòng y cảm thấy ấm áp, cảm giác ấy cùng với cái nóng tra tấn là hai thứ bất đồng.

Một cảm giác thực kỳ diệu.

Phó Nghiêm Diệc nhìn vào đôi mắt đen như mực của đối phương, phảng phất như muốn đem hắn nhìn thấu tất cả.

Loại cảm giác này thật tuyệt vời, y thực sự muốn nó thuộc về y mãi mãi.

Vài phút sau,

“Được.” Thanh âm nghẹn ngào.

“Ừ, tôi cũng hiểu được kế hoạch này rất hay.” Giang Phủ Minh gật đầu phụ họa, hắn cảm thấy chính mình là một thiên tài.

Phó Nghiêm Diệc ở phòng thí nghiệm không có người cùng y giao lưu, cho nên y rất hiếm khi chịu nói chuyện. Y vẫn luôn ở một bên tỏ ra u ám, nhìn chằm chằm vào người khác bằng đôi mắt nâu đậm, giống như trong tình huống này.

Bị nhìn chằm chằm như thế, Giang Phủ Minh cũng giả vờ không thấy gì cả. Nhìn thì liền nhìn, chỉ cần không phát bệnh là được.

Chờ hơn mười mấy phút, Giang Phủ Minh cảm thấy đã đủ rồi, hắn mỗi ngày không cần nắm tay quá lâu đâu.

“Không sao chứ?” Giang Phủ Minh hỏi.

Thấy đối phương gật đầu, Giang Phủ Minh đứng lên. Dư quang trong ánh mắt quét đến bánh quy nén cùng nước ở trên giường, khóe miệng hơi cong cong, nói, “ Cậu trước cứ đem mấy thứ này ăn trước đi, ăn xong rồi nhanh chóng ngủ một giấc. Dưỡng đủ tinh thần, buổi chiều chúng ta sẽ đi tìm người cứu trợ ở căn cứ.”

“Chúng ta đã là đồng đội, để tôi chính thức giới thiệu, tôi tên là Giang Phủ Minh.” Giang Phủ Minh nói, thân phận nam phụ độc ác hiện tại hắn xuyên qua cũng tên là Giang Phủ Minh, có cùng tên với hắn.

Đồng đội sao? Phó Nghiêm Diệc rũ mắt xuống.

“Phó Nghiêm Diệc.” Thanh âm sàn sạt. Phó Nghiêm Diệc nói xong liền cầm lấy chai nước trên giường lên uống.

【 Đing Dong! Độ hảo cảm vai ác +1. Trước mắt độ hảo cảm của vai ác là 1. 】

【 Tích phân +1, trước mắt tích phân là 1. Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng, gia tăng càng nhiều tích phân. 】

Đồng ý làm đồng đội, không tồi. Giang Phủ Minh hài lòng gật gật đầu.

Vai ác hiện giờ đối với hắn có một chút độ hảo cảm, tuy rằng ít, nhưng có còn tốt hơn không.

Tuy rằng chuyện này thực làm người cao hứng, nhưng hắn cũng không có vui sướиɠ tới mức choáng váng đầu óc. Hắn bước tới chỗ ngồi ban đầu rồi ngồi xuống, tay trái chống cằm tự hỏi kế hoạch tiếp theo nên làm như thế nào.

“Kỹ thuật diễn xuất của cậu tốt hơn bất kỳ người nào tôi đã từng gặp.” Đại não vang lên thanh âm hệ thống.

“Đương nhiên” Giang Phủ Minh ở trong đầu trả lời.

“Buổi chiều nay cậu có quay về căn cứ nơi nguyên chủ đã ở không?” Hệ thống hỏi.

“Không, tôi dự định tìm một căn cứ khác.” Giang Phủ Minh nói.

“Tình hình hiện tại của vai ác không thích hợp để bị đưa đến căn cứ của nguyên chủ. Hơn nữa tôi cũng không muốn đối phó với nữ chính trong nguyên tác đâu.”

“Tuy rằng nhiệm vụ biến vai ác trở thành đồng đội của tôi trong chốc lát thì không thể hoàn thành được, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc tôi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến đó là thành lập căn cứ đệ nhất.” Đôi mắt Giang Phủ Minh loé lên tia sáng.

Mặc dù hắn không được cộng tích phân khi làm nhiệm vụ này, cũng không biết mức độ để hoàn thành là bao nhiêu. Nhưng hắn sẽ làm trước, chờ sau khi nhiệm vụ mở ra, hắn đã là chủ nhân căn cứ, lúc đó hắn sẽ dễ dàng làm tốt hơn.

Phòng ngừa chu đáo không bao giờ là sai.

Hệ thống nghe xong cũng gật đầu.

“Đúng rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì có một bảo vật được cất giấu đâu đó trong cuốn tiểu thuyết gốc này.”

“Bảo vật đó là một không gian rất rộng lớn, có ruộng đất, hoa cỏ, cây cối, và còn rất nhiều phòng ở tinh xảo.”

“Bảo vật không gian gọi là Thất Lạc Chi Địa đúng không?”

“Cậu có thể kiểm tra đo lường đó là nơi nào không? Tôi nghĩ nó sẽ là đồ tốt để có thể xây dựng căn cứ.” Giang Phủ Minh trong đầu nói.

Trong tiểu thuyết, vai chính vẫn luôn cố gắng tìm kiếm nhưng không tìm được. Sau đó gã nghĩ rằng những thông tin này là truyền thuyết thì rất nhanh đã từ bỏ.

Nhưng Giang Phủ Minh lại không cho là như thế.

Không chỉ vậy, trực giác mách bảo hắn rằng nó chắc chắn sẽ giúp ích cho hắn trong việc hoàn thành nhiệm vụ.

“Tôi sẽ kiểm tra, nhưng thỉnh ký chủ đừng ôm kỳ vọng quá cao, nơi này rất có thể chỉ là truyền thuyết, nó có khả năng sẽ không tồn tại.” Hệ thống nói.

Giang Phủ Minh gật đầu, đối với hệ thống mà nói, “Tìm đi.”

【 Đang tìm kiếm Thất Lạc Chi Địa. 】

【 Tìm kiếm thành công, Thất Lạc Chi Địa được phát hiện là một địa điểm thật sự tồn tại. Sáu tích phân có thể đổi được bản đồ để đến Thất Lạc Chi Địa. 】

Sáu tích phân?

Hắn thật vất vả từ trong tay vai ác lấy được một tích phân! Này mới dùng có một lần kiểm tra đã cướp đi của hắn tới sáu cái!

Giang Phủ Minh quay đầu nhìn về phía vai ác, hắn cần bao lâu mới có thể bắt con cừu đầu đàn này đây?

Hắn muốn độ hảo cảm tăng lên một cách nhanh chóng a!

Phó Nghiêm Diệc, người đang bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn Giang Phủ Minh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giang Phủ Minh cười với y, cười đến đôi mắt cong cong.

Thật muốn bắt con cừu béo này nha, càng nhìn càng muốn có được y.

Trong mắt hắn, Phó Nghiêm Diệc bây giờ là một con cừu béo lông xù, thế nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng lấy không được, cho dù bắt được cũng sẽ tốn rất nhiều công sức.

Hy vọng về sau có thể tìm được cách để bắt con cừu này.

Tốt nhất là phương pháp bớt rắc rối, không uổng phí tâm tư, có thể làm được nhiều việc trong một lần thử.

Sáu tích phân đối với Giang Phủ Minh bây giờ thật sự mà nói là quá đắt.

Đắt cũng theo nhiều trình độ khác nhau.

Một khi đổi nó, có thể đổi được tới *600 nhân dân tệ.

*600 NDT = 2.057.626,48 VNĐ

Còn nếu hắn không đổi, tích phân mà hắn trăm cay nghìn đắng mới có được sẽ có vẻ phá lệ nhỏ bé.

Chờ đến khi hắn lấy được càng nhiều *lông cừu thì hắn sẽ tính tới việc đổi tiền này.

*Lông cừu: ở đây tui nghĩ là lợi ích lấy được từ thụ ă.

Giang Phủ Minh tươi cười lớn hơn nữa, lúc này hắn nhìn Phó Nghiêm Diệc không khác gì nhìn một kho báu lấp lánh.

Suy cho cùng, bảo vật phải rất khó khăn mới tìm được.

Phó Nghiêm Diệc lẳng lặng nhìn hắn, cũng không biết đối phương vì cái gì lại cười với y.

Y dời đi tầm mắt, tiếp tục ăn chiếc bánh quy nén của mình.

Bánh quy nén trên tay y có vị nho, ăn không ngon.

Đồ ăn mà hệ thống đưa cho không tập trung vào hương vị, mà chỉ có cảm giác no bụng cùng năng lực khôi phục thôi.

Khẩu vị thật sự một lời khó nói hết.

Người bình thường sẽ không thích ăn loại bánh này.

End chương 10.