Chương 11: Ngày tận thế (11)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Giang Phủ Minh ăn rất ít là bởi vì trước kia hắn khổ quá, phải chịu đựng một cuộc sống ăn hết bữa nay không có bữa sau. Đã lâu lắm rồi, chỉ cần có ăn, cái gì hắn cũng đều có thể chấp nhận nuốt.

Mà Phó Nghiêm Diệc thì càng không cần phải nói, người từ khi sinh ra cho đến nay chưa bao giờ được ăn ngon, chịu đói là chuyện thường như cơm bữa.

Mặt khác khi y bị đưa vào trong sở nghiên cứu, những người đó cũng sẽ không cho y ăn, bởi vì tính chất đặc thù của nội dung thí nghiệm nên y không thể ăn thức ăn bình thường.

Những người trong phòng thí nghiệm sẽ trực tiếp truyền cho y dung dịch dinh dưỡng để duy trì hoạt động của cơ thể, thỉnh thoảng bọn họ sẽ cho y ăn một loại thực vật trông giống như cơm nhưng nó lại không phải cơm, mục đích là để bảo trì thể lực.

Mấy thứ này so với cái bánh quy nén còn khó ăn hơn gấp một trăm lần.

Nhưng trong một đoạn thời gian dài ấy Phó Nghiêm Diệc chính là ăn những thứ đồ vật đó mà sống qua ngày.

Giang Phủ Minh nhìn vai ác đang ăn, hắn tỏ vẻ thực vui mừng.

Có thể chịu ăn uống đầy đủ, đây là một khởi đầu tốt.

Giang Phủ Minh quay đầu lại, dùng tay trái chống cằm, duy trì bộ dáng chính mình đang suy nghĩ trước đó.

Thất Lạc Chi Địa có thể được hoãn lại sau, chờ kiếm được đủ tích phân thì sẽ đổi lấy một ít tiền để dùng.

Nhưng hắn sẽ không quay trở lại căn cứ vì đây là nơi ở của chủ nhân thân thể này.

Nguyên chủ là một nam phụ độc ác không được hoan nghênh ở căn cứ, chỉ có cha gã mới quan tâm đến gã.

Nhưng cha gã đã đi giao dịch ở một căn cứ khác cách đây một tháng, trong lúc đi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đường bị ngăn chặn, trong tiểu thuyết viết phải hơn nửa năm sau ông mới có thể trở về được.

Bởi vì cha của nguyên chủ không có ở đó, nên những người ở căn cứ bắt đầu âm thầm khi dễ nam phụ, cuối cùng ép chết gã.

Thành thật mà nói, hắn không muốn nhìn thấy vị nữ chính đã trọng sinh trong cốt truyện nguyên tác.

Một cô gái tính cách trà xanh, bề ngoài thì trông giống một đoá bạch liên hoa nhưng thực tế lại là hắc liên hoa chính hiệu, hằng ngày lượn lờ trước mặt các đại lão, điên cuồng đặt bẫy để con mồi lọt vào.

Hơn nữa bởi vì những chuyện xảy ra ở kiếp trước nên cô vẫn luôn căm ghét nam phụ ác độc này.

Đời trước, là nữ chính tự nguyện đáp ứng gả cho nhân vật nam phụ. Cuối cùng gã không yêu cô, muốn ly hôn.

Nữ chính không chịu, vẫn luôn *ép dạ cầu toàn, cuối cùng bị người yêu mới của gã gϊếŧ chết.

*Ép dạ cầu toàn: Nhân nhượng vì muốn mọi chuyện được êm xuôi hay chiều theo một cách miễn cưỡng.

Sau đó cô liền trọng sinh.

Khi sống lại cô một lòng chỉ muốn hại chết nam phụ độc ác đó, còn cố tình trăm phương ngàn kế dẫn đường cho gã làm chuyện ngu xuẩn.

Ở trong tiểu thuyết, phân đoạn cô chỉ dẫn cho nam phụ không có được viết ra, cho nên thoạt nhìn chính là đầu óc gã ngu xuẩn còn muốn đi hại người.

Khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Giang Phủ Minh đã nhìn thấy tất cả những điều này một cách thấu đáo.

Hắn không thể lý giải nổi về mạch não của nữ chính.

Ở đời trước, là nữ chính đã đồng ý lời cầu hôn của nam phụ độc ác vì để mau chóng được sống sót.

Gã ta vốn dĩ rất yêu thương cô, nhưng cô ở phía sau lưng gã làm đủ mọi chuyện, kéo theo tình cảm của gã đối với cô cũng chậm rãi phai nhạt đi.

Sau đó nam phụ đề nghị chính thức ly hôn, nữ chính thì vẫn một mực có chết cũng không chịu đồng ý, gã đã nói với cô rất rõ ràng.

Hơn nữa lúc ly hôn còn bồi thường rất nhiều đồ vật, nhưng nữ chính lại từ chối hết thảy.

Sau đó nhân vật nam phụ mới tìm được một nữ nhân mới, nữ nhân này thừa dịp trong lúc gã đi vắng mà gϊếŧ chết nữ chính.

Nữ chính liền cảm thấy đó là lỗi của nam phụ nên muốn báo thù.

Nhưng nam phụ đã làm sai cái gì sao?

Không yêu cô ta là sai hả?

Hắn thực không hiểu, tình yêu một lúc nào đó sẽ phai nhạt dần, cứ đơn phương trả giá như vậy thì rất khó chịu, không thể kiên trì nổi là điều bình thường.

Ly hôn trong hoà bình không phải tốt lắm sao.

Đặc biệt là những chuyện nữ chính đã làm ở kiếp trước, ngẫm lại thì hắn cảm thấy người thiệt thòi nhất vẫn là nguyên chủ.

Đến nỗi nữ chính làm ra sự tình gì gã cũng không nhắc đến, chỉ tóm tắt lại thôi, cũng thấy đầu gã là một màu xanh lục rồi, lạnh lùng và bạo lực luôn tồn tại.

Tuy rằng nguyên chủ kiếp trước rất ngu ngốc nhưng ít nhất dưới sự dẫn dắt của cha gã, miễn miễn cưỡng cưỡng lên làm chủ nhân căn cứ.

Gã thật sự yêu nữ chính, trong thời đại hỗn loạn của mạt thế này, đây là nơi có thể tìm thấy được rất nhiều người bắt đầu phóng túng và vô trật tự, gã lại sẵn sàng tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho nữ chính, sau khi ly hôn lại nguyện ý cho cô tất cả vật tư mà bản thân đang sở hữu.

Vật tư ở mạt thế là một thứ rất quan trọng.

Gã là yêu nữ chính thật lòng, cuối cùng khi biết nữ chính chết gã đã rất khổ sở.

Bởi vì không biết chân tướng cái chết của nữ chính, cho nên gã nghĩ rằng nguyên nhân là do gã đã ly hôn cô.

Sau đó gã vì quá bi thương mà trở nên hoảng hốt, trong một lần tìm kiếm vật tư mà bị tang thi cấp thấp cắn, cuối cùng biến thành đồng loại của chúng.

Kiếp này nguyên chủ vẫn tiếp tục yêu nữ chính.

Gã bị nữ chính dẫn dắt trở thành một kẻ ngu xuẩn và xấu xa.

Kỳ thật những chuyện này đều cho nữ chính hãm hại, sau đó lại bắt gã chịu trách nhiệm, kéo theo thanh danh cũng trở nên không tốt.

Loại chuyện này nói thật ra Giang Phủ Minh không thích dính líu, hắn chỉ muốn trốn cho xa một chút thôi.

Hắn không muốn lục đυ.c với nữ chính.

Giang Phủ Minh lại không thể từ chuyện này bắt được khen thưởng, cũng không từ đó có thể lấy được tích phân.

Cùng đối phương dây dưa như vậy chính là lãng phí thời gian của hắn.

Quyết đoán đi đường vòng.

Vì cái gì không kế thừa căn cứ của cha nguyên chủ? Như vậy muốn hoàn thành nhiệm vụ không phải thuận lợi hơn sao?

Sai rồi, càng phiền toái hơn thì có.

Những người xuất hiện khắp nơi đang cư trú trong căn cứ của cha nguyên chủ, do dưới sự chỉ đạo hiện tại của nữ chính đã trở nên căm ghét gã.

Thu phục bọn họ thì thực sự quá phiền toái.

Đặc biệt là cha nguyên chủ hiện tại vẫn còn đang ở bên ngoài.

Nó thậm chí càng rắc rối thêm.

Không bằng hắn tự mình đi xây dựng căn cứ.

Thất Lạc Chi Địa chính là địa phương hắn coi trọng.

Những truyền thuyết bên trong thế giới tiểu thuyết này không phải là nơi dễ tìm thấy.

Giang Phủ Minh không muốn làm những việc mà hắn không chắc chắn, và hiển nhiên là hắn sẽ không thể đi làm chuyện này.

Nếu là trước kia hắn nhất định sẽ đi tìm một số người, sau đó *trung quy trung củ thành lập một căn cứ, chậm rãi mà hoàn thiện.

*Trung quy trung cửu: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường mang hàm nghĩa xấu.

Nhưng bây giờ trong lòng hắn vẫn luôn có một thanh âm bảo hắn đi tìm Thất Lạc Chi Địa, tựa như đây là một thứ rất quan trọng nhất định hắn phải sở hữu.

Hắn muốn đi đến đó nhìn xem.

Bây giờ Giang Phủ Minh không có nhiều tích phân để đổi được bản đồ.

Cho nên hắn chuẩn bị mang theo vai ác đi ngược hướng với căn cứ nguyên chủ.

Căn cứ nơi nam phụ ở là phía nam cho nên họ sẽ đi về phía bắc.

Trước tiên Giang Phủ Minh sẽ đi đến căn cứ của người khác rồi ở lại đó, chờ hắn kiếm đủ tích phân để đổi được bản đồ thì họ sẽ lên đường tìm Thất Lạc Chi Địa.

Xế chiều hôm nay họ sẽ xuất phát.

Sau khi nghĩ nghĩ xong Giang Phủ Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn về phía đồ ăn trên mặt đất, có mấy chục gói bánh quy nén, chỉ cần bỏ vào trong balo mang đi là ổn thoả.

End chương 11.