Chương 12: Ngày tận thế (12)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Nhưng trong thùng có hơn mười chai nước khoáng, không thể bỏ vào balo, cho dù cho vào được thì trọng lượng cũng sẽ rất nặng.

“Hệ thống à.” Giang Phủ Minh ở trong đầu gọi hệ thống.

“Cậu lại tới nữa phải không? Sáu cái tích phân thì một phân cũng không thể thiếu.” Hệ thống lạnh lùng nói.

“Không phải, là chiều nay tôi sẽ đi, nhưng mà cậu nhìn những thứ này xem, phải để chúng ở nơi này ư? Đây đều là vật phẩm khen thưởng, cậu thu hồi chúng lại được không?” Giang Phủ Minh ở trong đầu cùng với hệ thống câu thông.

“Có thể. Nhưng tôi muốn nói rõ một điều quan trọng, tôi sẽ không lấy bất kỳ vật tư nào mà cậu nhặt được ở bên ngoài, dù là một viên kẹo cũng không được.” Hệ thống nói.

“Không thành vấn đề, vậy cậu trước đem mấy thứ này thu hồi đi.” Giang Phủ Minh cũng không vội.

Dù sao nói là như thế, kết quả còn chưa chắc chắn đâu, bây giờ cứ giải quyết vấn đề trước mắt đã.

【 Đã thu hồi. 】

Toàn bộ đồ ăn cùng nước uống trên mặt đất đều bỗng nhiên biến mất.

“Mà này, cậu có thể lấy quần áo cho vai ác mặc được không?” Giang Phủ Minh nhìn về phía Phó Nghiêm Diệc.

Trên người Phó Nghiêm Diệc hiện tại còn đang mặc một bộ đồ rách nát.

“Thân thể y đặc thù, dù cho trời rất lạnh đi chăng nữa cũng sẽ không có chuyện, cậu có chắc chắn muốn lấy quần áo cho y không? Nó sẽ tiêu tốn tích phân đấy.” Hệ thống nói. Nó tuyệt đối sẽ không để Giang Phủ Minh lấy mà không trả tiền.

“Được thôi.” Giang Phủ Minh vuốt cằm nói.

“Cậu có lòng tốt như vậy sao?” Đây là cảm xúc thương hại trổi dậy hay là thật sự muốn đối xử tốt với y? Hệ thống không dám tin.

【 Những cái này toàn bộ đều là quần áo, giá cả của mỗi bộ đều khác nhau. Không thể trả lại hàng khi đã mua, mong ký chủ lựa chọn cẩn thận và kiểm tra hàng sau khi chọn. 】

Một danh sách bỗng xuất hiện trong đầu Giang Phủ Minh, trên đó có rất nhiều loại quần áo.

“Tặng bộ quần áo cho vai ác phải tốn tích phân phải không? Vậy lấy cái này đi.” Giang Phủ Minh mua một bộ quần áo với giá rẻ nhất, hai tích phân.

Cái bộ này là rẻ nhất trong danh sách hệ thống đưa cho, chủ yếu là đi kèm với quần cùng giày.

Còn cái còn lại là áo.

Tính ra đây là một trao đổi tốt.

Hệ thống:.....Nó không nên có bất kỳ tâm tư gì đối với người nam nhân có trái tim cứng như đá này.

【 Đã lựa chọn trang phục màu tím, trừ hai tích phân, vui lòng kiểm tra. 】

【 Xác minh thành công, bắt đầu gửi đi. 】

【 Tích phân biến động, tích phân công nhân -1. 】

Trong tay đang trống rỗng của Giang Phủ Minh xuất hiện một cái áo màu tím, một cái quần màu tím, còn có một đôi giày.

Trên quần áo đều không có hoa văn, chất liệu rất tốt, tạo cảm giác khá thoải mái.

Đây chính là thứ hắn lấy hai tích phân để đổi đó, cũng may là hắn còn giành lại được một cái từ hệ thống.

Y chắc chắn phải thích nó, bằng không hắn sẽ bị lỗ mất thôi.

Giang Phủ Minh nhìn Phó Nghiêm Diệc, sau đó đi tới nói, “Cậu xem thử có thể mặc được không?”

Phó Nghiêm Diệc đã sớm phát hiện dị thường của Giang Phủ Minh, chỉ là y vẫn luôn không có nói gì.

Y không ngờ rằng thứ chợt xuất hiện trong tay đối phương lại là để đưa cho y.

Thế mà lại có người nguyện ý đưa cho y một bộ đồ.

Đây là sự thật sao?

Kiện quần áo màu tím phản chiếu trong con người của Phó Nghiêm Diệc.

Trước kia lúc còn rất nhỏ y luôn muốn có một bộ quần áo, một bộ quần áo thuộc về riêng mình.

Không phải thứ rách tung toé được nhặt ra từ đống rác, cũng không phải bộ trang phục thực nghiệm màu trắng tinh khiết mà phòng thí nghiệm đưa cho y.

Y muốn nó phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thật sạch sẽ.

Như vậy, y ít nhất thoạt nhìn, trông giống như một người bình thường .

Ngoài ra, màu sắc bộ quần áo này giống như màu tím của những bông hoa tường vi, chúng nở rộ trên lan can phía bên ngoài.

Trước đó khi còn bị nhốt ở trong phòng, y sẽ luôn có thói quen ngắm nhìn những thực vật xinh đẹp ngoài cửa sổ, và thứ y thích nhìn nhất chính là hoa tường vi màu tím đang nở rực rỡ ở nơi kia........

Thấy đối phương không nói lời nào, Giang Phủ Minh liền đem đồ vật đặt ở đầu giường, “Tôi để ở đây. Bây giờ tôi sẽ đi xem xét trước, nếu cậu cảm thấy có gì không thoải mái thì cứ hô to một tiếng là được.”

Nói xong Giang Phủ Minh bước ra khỏi động.

Ngoài hang gió thổi rất mạnh, hắn từ nơi có nhiệt độ cao đi ra, hiện tại ra tới bên ngoài lại cảm thấy lãnh lẽo vô cùng.

Hắn đem cổ áo kéo lên rồi đội thêm mũ vào, chỉ để lộ ra một đôi mắt.

Trên nền tuyết dày đến cẳng chân, hắn không dám lộn xộn, sợ tuyết rơi vào giày.

“Vai ác cầm quần áo mặc vào, y thoạt nhìn có vẻ rất thích màu tím, bất quá không có thêm tích phân, cậu sẽ bị thiệt đó.” Hệ thống nói.

“Ừ.” Giang Phủ Minh nhìn hàng cây xơ xác ở phía xa xa, “Quần áo là mang màu tím của hoa tường vi, y mặc vào rất đẹp. Chúng ta đi vào thôi.”

Khi Giang Phủ Minh bước vào, Phó Nghiêm Diệc đang dùng tay nắm lấy gốc quần áo của mình, giống như một đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi yêu thích,

Trên mặt bày tỏ sự trân quý.

Phó Nghiêm Diệc cũng rất trắng trẻo, màu da gần giống như màu tuyết, không có trắng đến mức làm người sợ hãi, mà thoạt nhìn càng thêm nhu hòa hơn.

Bởi vì trắng, vết sẹo trên thân thể y đặc biệt rõ ràng, nhìn thấy mà đau lòng.

Cũng giống như người có làn da trắng không thể có mụn, một khi xuất hiện trên mặt sẽ phá lệ dễ thấy, thực ra cũng không phải nghiêm trọng lắm, tuy nhiên do làn da có màu trắng nên làm cho mụn hiện lên rõ ràng, tạo cho người nhìn cảm giác tình trạng này rất xấu cần phải được điều trị.

Bộ quần áo màu tím này được thiết kế rộng rãi, thuần sắc, không có hoa văn.

Phó Nghiêm Diệc mặc vào rất vừa vặn, tất cả miệng vết thương đều được giấu bên trong, chỉ chừa lại một đôi bàn tay trắng nõn cùng đôi chân trắng như tuyết ở bên ngoài.

Bộ đồ được mặc trên người y thoạt nhìn rất tao nhã, giống như một vị vương tử đang ẩn náu trong hang động, cho dù lâm vào hoàn cảnh hiểm nguy, y vẫn cao quý như vậy.

Cảnh đẹp ý vui. Giang Phủ Minh gật đầu.

Quả nhiên người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.

“Thế nào? Mặc thoải mái không?” Giang Phủ Minh đứng ở một bên, không có đi tới gần y.

Y biết đối phương không thích có người khác tới gần mình, nên hắn sẽ kiểm soát tần suất tiếp cận.

Chậm rãi tiếp cận, bất động thanh sắc, không làm cho chủ nhân thân thể chú ý.

Mỗi một việc hắn làm đều sẽ nằm trong phạm vi tính toán của hắn.

“Anh biến ra……” Phó Nghiêm Diệc nói chuyện thực khó khăn, không giao tiếp với người khác trong thời gian dài, hệ thống phát ra âm thanh của y dần dần kém đi.

“Quần áo?” Phó Nghiêm Diệc nói.

Y hẳn là muốn nói làm sao có thể biến ra bộ đồ này, Giang Phủ Minh nói như thể hắn phỏng đoán được suy nghĩ của đối phương.

Hắn dường như biết nguyên nhân tích phân không được thêm vào rồi.

“Đúng vậy, quên nói với cậu tôi còn có một dị năng, có thể chứa đựng đồ vật, cùng loại với không gian, nhưng việc cất giữ đồ vật thì lại có hạn chế. Đây là quần áo của tôi, cậu thấy thế nào? Thích không?” Giang Phủ Minh giải thích, “Cậu xem những đồ ăn trên mặt đất cũng bị tôi thu lại hết rồi.”

End chương 12.