Chương 13: Ngày tận thế (13)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Bởi vì hắn có điều giấu giếm với đối phương, cho nên không có thêm được một cái tích phân nào cả……

“Là của anh sao?” Phó Nghiêm Diệc hai tay siết chặt vạt áo, đầu ngón tay dùng sức đến mức khiến cho khớp xương trắng bệch, làm cho cái áo bằng phẳng lúc đầu xuất hiện vết nhăn.

“Đúng vậy, của tôi, đặc biệt đưa cho cậu.” Giang Phủ Minh nói, khi nói đến bốn chữ “đặc biệt cho cậu”, còn hơi bỏ chút tia thân mật vào âm cuối.

Nghe qua có cảm giác giống như tôi rất hạnh phúc khi tặng được một món quà cho người mình thương vậy.

Đặc biệt tặng cho y ư?

Tim Phó Nghiêm Diệc như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào một cái.

Trái tim yên lặng nhiều năm dường như cuối cùng cũng bị đánh thức, nó xông vào thế giới vốn dĩ đang yên tĩnh cùng trống trãi của y.

【 Đinh, độ hảo cảm vai ác +3. 】

【 Giá trị độ hảo cảm của vai ác hiện tại là 4. 】

【 Điểm tích phân công nhân +3, trước mắt tích phân là 2. 】

YES, thật thú vị, quá là tuyệt vời mà. Ánh mắt Giang Phủ Minh nhìn Phó Nghiêm Diệc tức khắc liền thay đổi.

Gia hoả này quá tốt, y hiện tại ở trong mắt hắn đang chiếu sáng lấp lánh không khác gì một viên *kim cương Koh-i-noor.

*Kim cương Koh-i-noor: Là viên kim cương đắt nhất thế giới ở thời điểm hiện tại với giá trị được cho là 10 - 13 tỷ bảng Anh. Viên kim cương thiên nhiên này gây ấn tượng mạnh bởi vẻ đẹp lấp lánh cùng trọng lượng lên đến 105,6 carat.

“Nghỉ ngơi một chút, buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát.” Giang Phủ Minh nói xong, rồi ngồi xuống tựa vào vách tường đá.

Bầu trời ở đây cứ liên tục thay đổi bất thường.

Vào buổi chiều trời sẽ tối dần và không lâu sau đó lại bắt đầu có những trận tuyết rơi dày đặc. Nhìn số lượng tuyết cuốn khổng lồ, Giang Phủ Minh cảm thán rằng kế hoạch thật sự không thể đuổi kịp theo sự biến hóa của thời tiết mà.

Tuyết vẫn luôn rơi vào ban đêm, không có dấu hiệu muốn ngừng lại, Giang Phủ Minh nghe tiếng ù ù ở ngoài động, chỉ có thể cầu nguyện buổi sáng ngày mai sẽ không xuất hiện bão tuyết.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Phủ Minh liền tỉnh dậy.

Đêm qua tuyết rơi rất lâu, nhưng mà giờ nhìn xuống dưới lại không thấy có bao nhiêu tuyết, có những chỗ còn mơ hồ nhìn thấy cả mặt đất.

Ngày hôm qua vẫn còn dày đến phía trên cẳng chân hắn, hôm nay thì đã gần chạm đến đáy.

Mặc dù chúng đã rơi suốt đêm.

Giang Phủ Minh trong tiềm thức nghĩ rằng nguyên nhân có thể là do tuyết cuốn, tuyết trên mặt đất có khả năng đã bị quét đi nơi khác mất rồi.

Nếu nghĩ theo cách này, khi cơn càn quét ấy cuối cùng cũng dừng lại thì liệu tuyết có ở tại nơi đó luôn không?

Giang Phủ Minh có một thói quen đó là trước khi muốn làm việc gì, hắn sẽ suy nghĩ đến kết quả của nó trước tiên.

Phó Nghiêm Diệc cũng đứng dậy, chuẩn xác mà nói thì khi Giang Phủ Minh thức thì y cũng đã dậy theo.

Giang Phủ Minh cũng không biết là hắn dậy rất sớm, hay căn bản cả buổi tối hắn không có ngủ, dù sao thì lúc tỉnh hắn đã để ý thấy người này cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình.

Vừa mới thức, hắn đã bắt gặp một đôi mắt màu nâu đang dò xét mình, đột nhiên tỉnh ngủ luôn.

Đôi mắt đang quan sát gắt gao của y mang lại cho hắn một cảm giác khó tả. Giống như là bị cái gì đó trừng trừng mà nhìn mình, làm nhân tâm cảm thấy khá lúng túng. Thành thật mà nói, nếu ngày thường bạn cứ bị một người nhìn chằm chằm như thế, bạn khẳng định cũng sẽ không thoải mái gì.

Hắn phát hiện Phó Nghiêm Diệc thực sự thích nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ nhìn hắn mà một câu cũng không nói.

Loại cảm giác này Giang Phủ Minh có thể giả vờ như không biết, nhưng có đôi khi vô tình đối diện cùng đối phương, trong lòng không khỏi dựng cả tóc gáy.

Hắn cũng không biết vì sao vai ác cứ luôn nhìn hắn như vậy, nhìn hắn thì cứ nhìn, chỉ cần thích là được.

Tốt nhất là cho hắn một chút độ hảo cảm.

Đừng nói hắn tự luyến, gương mặt của hắn khi lớn lên không được tính là thần hồn điên đảo, nhưng diện mạo thì vẫn được coi là anh tuấn dễ nhìn.

Khí chất của hắn cũng tạo nên cho người ta cảm thấy hắn là một con người hoàn mỹ.

Nếu y xem thấy thích mắt, có thể thêm một chút độ hảo cảm cho hắn thì cũng không quá phận đi.

Giang Phủ Minh quay đầu lại cười thật tươi với Phó Nghiêm Diệc, cố gắng hết sức để nụ cười của mình thật đẹp trai.

Phó Nghiêm Diệc nhìn hắn, biểu tình không thay đổi, khuôn mặt tê liệt vẫn như lúc đầu.

Đôi mắt nâu phản chiếu bóng dáng của Giang Phủ Minh.

Trong ánh mắt tròn xoe ấy, chỉ có xuất hiện một người đó chính là hắn, dường như là gắt gao mà đem hắn nhốt chặt lại tại khoảnh khắc đó.

Giang Phủ Minh cười nói, “Sáng nay tuyết ngừng là một chuyện tốt, chúng ta chuẩn bị khởi hành nhé? Chỉ sợ buổi chiều sẽ lại bắt đầu rơi.”

Phó Nghiêm Diệc cũng không có đáp lời, chỉ là nâng tay phải của mình lên.

Đây là?

Giang Phủ Minh bước tới, vừa nhìn Phó Nghiêm Diệc vừa đi về phía y.

Sau khi hắn học được phạm vi diễn đạt, hắn có thể phán đoán nội tâm của một người thông qua các biểu tình rất nhỏ của đối phương.

Thấy đối phương không có hành động phản kháng, Giang Phủ Minh liền xác định phương hướng phán đoán của mình là chính xác.

Hắn vươn tay trái nắm lấy tay phải của Phó Nghiêm Diệc, băng hệ dị năng cuồn cuộn không ngừng hiện ra từ trong tay hắn, truyền qua cho y.

【 Độ hảo cảm vai ác +1, trước mắt độ hảo cảm của vai ác là 5. 】

【 Tích phân công nhân +1, trước mắt tích phân là 3. 】

Hửm? Thêm tích phân. Giang Phủ Minh có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía vai ác. Bởi vì hắn cho y dị năng thì rất nhanh đã được thêm tích phân, có chuyện tốt như vậy sao?

Giang Phủ Minh cười, có được tích phân là một sự kiện đáng vui sướиɠ, nếu có thể cộng thêm nữa thì thật tốt.

Hắn càng nhìn vai ác thì lại càng thấy hài lòng, vị đang sống sờ sờ đây chính là một Thần Tài a, đưa tiền đến.

Chỉ cần hắn duy trì được tốc độ thêm tích phân này, hắn khẳng định có thể một sớm một chiều thoát ra khỏi cái thế giới làm lòng người phiền muộn này.

Trong tiểu thuyết, y được miêu tả là một người có tính cách quái gở và tối tăm, nội tâm đáng ghét vô cùng, viết y tựa như một ác quỷ đến từ địa ngục.

Nói y tàn nhẫn, cố chấp, hắc ám. Hắn cảm giác y chỉ có một chút quái gở, còn cái khác, hắn không có phát hiện điều gì.

Vai ác chỉ cần không phát bệnh, thì y cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương mà mắc chứng tự bế, ngoài việc thích nhìn chằm chằm người khác thì y cũng không có cái tật xấu gì.

Hắn cảm thấy vai ác bây giờ rất giống những đứa trẻ con không thích nói chuyện, lạnh lùng.

Cái gì mà ác quỷ từ địa ngục, cố chấp, hắc ám, làm người chán ghét đều không có. Có lẽ là do chưa trải qua những điều đen tối hơn trong tương lai.

Như vậy liền rất tốt, cậu tốt, tôi tốt, nhà nhà đều tốt.

Giang Phủ Minh hiện tại cũng đã suy nghĩ minh bạch.

Vai ác bây giờ là cái dạng như thế này, hắn sẽ tận lực đối xử tốt với y, từ y mà lấy được tích phân, tất cả sẽ vui mừng.

Sau một đoạn thời gian truyền dị năng cho y, Giang Phủ Minh liền dừng lại, vì để duy trì thiết lập dị năng rác rưởi của mình, Giang Phủ Minh đã tận dụng thời gian phi thường tốt.

Mười phút một giây, không nhiều lắm.

“Cậu đời trước khẳng định là cái đồng hồ bấm giây.” Hệ thống trong nội tâm cùng Giang Phủ Minh câu thông.

“Có lẽ đi.” Giang Phủ Minh ở trong đầu mỉm cười.

Sau khi truyền dị năng xong, hai người cùng nhau ra khỏi hang động.

End chương 13.