Chương 14: Ngày tận thế (14)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Giang Phủ Minh lại để cho hệ thống tìm giúp hắn địa điểm gần nhất có thể lấy được vật tư, nơi đó là một siêu thị nhỏ cách đây 8 km.

Hệ thống chỉ có thể phát hiện sự tồn tại của siêu thị này chứ không biết bên trong có thứ gì. Giang Phủ Minh quyết định đi nhìn xem.

Vì để duy trì thiết lập yếu ớt, Giang Phủ Minh đã cố ý mang theo một khúc gỗ trên mặt đất, không chỉ cho chính mình mà còn tốt bụng lấy cho vai ác một cây.

Dọc đường đi, vũ khí của hai người từ khúc gỗ biến thành côn sắt, đây là cũng bọn họ nhặt được.

Hai người gặp không ít tang thi trên đường, cũng may đều là tang thi cấp thấp nên họ có thể dễ dàng xử lý, hơn nữa còn lấy được tinh thạch từ trong đầu của bọn chúng.

Vai ác xuống tay rất dứt khoát, cũng rất mạnh, điều này làm cho cảm xúc của Giang Phủ Minh có chút thay đổi.

Thoạt nhìn bộ dáng y nhu nhu nhược nhược cần người bảo hộ, kết quả một gậy đánh xuống, có thể xử lý được cả một tang thi.

Sức mạnh áp đảo.

Chẳng lẽ đây chính là loại người tàn ác trong truyền thuyết, yếu đến mức một quyền có thể gϊếŧ chết mười người?

Cũng đúng, nếu y mà yếu đuối thì sớm đã không thể tồn tại từ trong bóng tối đi ra rồi.

Giang Phủ Minh lắc lắc tay, không ngừng vung gậy, nhưng tay vẫn rất đau. Hiện tại là ở vùng ngoại ô nên tang thi xuất hiện cũng không nhiều, giải quyết xong những tang thi trước mắt, thì đã không thấy bọn tiếp theo tới nữa.

Giang Phủ Minh đem tinh thạch vừa lấy được bỏ vào một mảnh vải rồi bọc lại, miếng vải này cũng được nhặt ở trên đường, thoạt nhìn khá sạch sẽ nên Giang Phủ Minh liền đem nó về.

Giang Phủ Minh đếm đếm, tổng cộng có mười ba khối tinh thạch.

Tinh thạch của tang thi cấp thấp có màu xanh nhạt, hơi giống đá quý. Giang Phủ Minh cầm một khối lên nghiên cứu.

“Tổng cộng có mười ba khối tinh thạch, cậu bảy tôi sáu, chờ cậu kích phát dị năng rồi thì liền có thể dùng nó để nâng cấp bậc.” Giang Phủ Minh đem tinh thạch trong tay bỏ vào trong mảnh vải, cột chặt lại và đưa nó cho Phó Nghiêm Diệc, “Cậu cầm giúp tôi.”

Khả năng khôi phục nhanh chóng của Phó Nghiêm Diệc không phải là dị năng, mà là thể chất trong thân thể y đã xảy ra thay đổi, nói chính xác hơn thì đó chính là một sự tiến hoá.

Tang thi ở thế giới này có thể coi là đã tiến hoá đến một mức độ nhất định, chẳng qua là do thất bại mà thôi.

“Tôi hẳn là lớn tuổi hơn cậu, cầm đi, người lớn phụ trách kiếm tiền, trẻ nhỏ phụ trách quản tiền.” Giang Phủ Minh cười nói, dẫn đến tay cầm tinh thạch cũng lay động theo.

Phó Nghiêm Diệc cũng không phản ứng nhiều với việc Giang Phủ Minh tự nhận mình là anh trai.

Y vươn tay ra, không lấy túi tinh thạch mà là nắm lấy tay của Giang Phủ Minh.

“Thật sự không lấy, được thôi.” Giang Phủ Minh duỗi tay trái cầm lấy chiếc túi ở tay phải, sau đó lại dùng tay phải nắm lấy lòng bàn tay của Phó Nghiêm Diệc.

Dị năng lạnh lẽo được truyền đi.

Hắn đã hiểu ý muốn của y.

“Đi thôi.” Giang Phủ Minh cười nói, lôi kéo y đi về phía trước.

Hai người đi đến được siêu thị nhỏ thì đã là 3 giờ chiều, hệ thống thông báo thời gian cho Giang Phủ Minh.

Nhìn cái siêu thị trước mặt, Giang Phủ Minh thở dài, thật sự là một siêu thị nhỏ, rất nhỏ.

Hắn đã sớm nhẹ nhàng buông tay Phó Nghiêm Diệc ra, hai người từ song song liền biến thành một trước một sau mà bước đi, hắn ở phía trước, y đi ở phía sau.

Hai người đi đến cửa siêu thị, mới phát hiện cái cửa đã bị phá hư. Những mảnh kính vỡ rơi đầy đất, trên đó còn có một ít vải vụn. Nhìn thấy cảnh này cũng có thể tưởng tượng được trận đánh nhau trước đó kịch liệt đến mức nào.

Hắn đứng bên ngoài nhìn vào trong, trên kệ để hàng trống rỗng, thực rõ ràng đã bị người dọn sạch.

Giang Phủ Minh tiến lên mấy bước, đứng ở cửa, duỗi đầu nhìn vào bên trong.

Trong đó rất tối, chỉ có thể mượn ánh sáng ở bên ngoài mà nhìn thấy được một chút.

Hẳn là không có tang thi đi?

Giang Phủ Minh nghĩ, bắt đầu dò xét quanh phòng.

Đột nhiên hắn nhìn thấy một đôi mắt.

Tập trung nhìn vào, hắn phát hiện ra đó là một người đàn ông đang ngồi xổm trong góc, tóc lộn xộn, thấy không rõ mặt.

Người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một chai nước, nhưng lại có rất ít nước, nếu chỉ nhìn thoáng qua chắc hẳn ai cũng sẽ hiểu lầm rằng trong cái chai này hoàn toàn trống không.

Bên cạnh anh ta còn một người nữa, anh ta đang cầm nước hẳn là muốn cho người kia uống.

Từ hình thể có thể đoán được đó là một người nam nhân trưởng thành.

Người đàn ông nhìn thấy Giang Phủ Minh liền vội vàng đem chai nước ôm vào trong ngực, anh cầm lấy con dao nhỏ trên mặt đất lên, gắt gao nắm chặt trong tay.

Chỉ cần Giang Phủ Minh có hành động gì không tốt, anh sẽ lập tức công kích.

Ở trong mạt thế này, không chỉ có tang thi là đáng sợ mà con người cũng như thế, họ có khi còn ghê tởm hơn cả thứ được gọi là quái vật kia.

Giang Phủ Minh phỏng đoán nam tử ngã xuống bên cạnh hẳn là bạn của anh, còn nguyên nhân vì sao nằm đó thì hắn không rõ.

Chắc đã xảy ra chuyện gì đó nên bọn họ mới trốn vào siêu thị.

Tránh trong siêu thị không phải là đều thông minh, hẳn là họ đã gặp tình huống khẩn cấp nên không còn cách nào.

Giang Phủ Minh nheo mắt cẩn thận quan sát, người nam nhân ngã trên mặt đất sắc mặt thống khổ, như là đang phải chịu đựng nỗi dằn vặt nào đó.

Đây có thể là đang trong tình trạng tiến hóa thành dị năng giả hoặc là thành tang thi.

Giang Phủ Minh cũng không rõ tình huống như thế nào, hắn cũng không nghĩ sẽ đi qua xem, nếu bên trong không có vật tư thì nên rời đi thôi.

Giang Phủ Minh lấy ra một chai nước khoáng còn chưa kịp uống, đây là thứ trước kia hắn lừa được từ hệ thống, đem nó đặt ở cửa, xoay người nhìn về phía Phó Nghiêm Diệc.

Phó Nghiêm Diệc cũng đứng sang một bên nhìn hắn, ánh mắt tối sầm, không biết y đang suy nghĩ gì.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm nơi khác.” Giang Phủ Minh đi đến bên cạnh Phó Nghiêm Diệc.

Hắn dùng đại não cùng hệ thống câu thông, yêu cầu hệ thống tra tìm địa điểm tiếp theo.

【 Tìm thấy được một cái siêu thị lớn cách ký chủ 3 km. 】

Thôi thì cứ đi đến đó trước, Giang Phủ Minh nghĩ.

“Cậu mệt sao? Vậy chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi nhé? Còn nếu không mệt thì tiếp tục xuất phát được không?” Giang Phủ Minh nói, bọn họ cũng đi được một khoảng thời gian rồi, trên đường cũng không có dừng lại nghỉ ngơi, Phó Nghiêm Diệc vẫn luôn đi theo ở phía sau mà không nói gì.

Phó Nghiêm Diệc không nói chuyện, đôi mắt luôn nhìn về phía siêu thị nhỏ ở bên kia.

Trong đó tối đen như mực, trước cửa đặt một chai nước, ánh sáng mặt trời chiếu vào loé lên từng tia sáng.

Răng rắc một tiếng, chai nước trong tay Phó Nghiêm Diệc bị bóp vỡ, dòng nước loãng từ miệng chai chảy xuống, dừng ở trên tay y.

End chương 14.