Chương 30: Mất Khả Năng Chống Cự

Nếu như tạm thời không thể đánh cắp dị năng từ con người thì việc lấy đi dị năng từ cơ thể của dị thú cũng là một lựa chọn.

Điều kiện để kích hoạt “Tróc” là mục tiêu mất đi khả năng chống cự.

Lần trước bản sao của Độc Nhãn Săn Gϊếŧ Giả(*) bị Dương Hi hạ gục trong nháy mắt, hắn đã tước bỏ được dị năng “Nại Hỏa Chi Xác” cấp B từ bản sao này.

(*) Độc Nhãn Săn Gϊếŧ Giả: dị thú được mệnh danh là thợ săn một mắt.

Điều này cho thấy cũng có thể lấy đi dị năng trên người dị thú sau khi nó chết.

Dương Hi liền nghĩ đến hai nơi có thể tiếp xúc với thi thể của dị thú.

Một nơi là viện bảo tàng của Lộc Cảng thị, nơi này lưu giữ các mẫu vật thi thể của dị thú đã xâm chiếm nhiều năm trước, những dị thú này lúc đầu được trưng bày làm mẫu vật để truyền cảm hứng cho lòng dũng cảm, ý chí phản kháng của con người vào thời điểm đó.

Hiện tại, những dị thú xâm lược về cơ bản đã không nhận được đãi ngộ này, bọn chúng đều bị gửi đến Trung tâm xử lý thi thể dị thú, một tổ chức trực thuộc Hiệp Hội Anh Hùng.

Tại đây, thi thể của dị thú sẽ được xử lý triệt để, xét cho cùng, nếu thi thể của dị thú không được xử lý đúng cách thì đó sẽ là một tai họa.

Đã từng có một nơi gọi là Hùng Sơn thị, bởi vì không thể xử lý kịp thời thi thể của một dị thú cấp A, vậy nên một số lượng lớn những dị thú giống côn trùng đã xuất hiện từ thi thể, gây ra cái chết của hàng triệu người dân, nơi đó đến giờ vẫn là một khu vực cấm của Liên Bang.

Ngoài ra còn có một số tin tức nhỏ về tổ chức buôn bán thịt của dị thú nhưng không ai biết đó có phải là sự thật hay không.

Cũng không biết là người nào lại có lá gan to như vậy, thịt của dị thú mà cũng muốn thử.

Trong hai nơi này, viện bảo tàng của Lộc Cảng thị mở cửa cho toàn bộ người dân được phép đến tham quan, trong khi Trung tâm xử lý thi thể dị thú lại yêu cầu một số thủ tục mới có thể tiến vào.

“Trước tiên đi thử vận

may ở viện bảo tàng đã.”

Sau khi Dương Hi lên kế hoạch xong cho ngày mai, bụng bắt đầu cồn cào.

Mở gói mì ăn liền có canh chua và thịt bò béo ngậy, khi đang chuẩn bị dùng nước nóng pha, Dương Hi đột nhiên nhớ đến thông tin sơ lược trước đó về dị năng cấp C “Hỏa Diễm Quyền” này, dị năng này có thể dùng để chuẩn bị đồ ăn.

“Bây giờ đã có dị năng này rồi, còn dùng nước nóng làm gì nữa, trực tiếp dùng nó thử nấu mì đi!”

Sau khi kích hoạt Hỏa Diễm Quyền trong cơ thể, Dương Hi tìm một cái nồi, cho tất cả nguyên liệu làm mì bò thơm ngon béo ngậy vào nấu, cuối cùng từ “mì ăn liền” ban đầu đã trở thành “mì nấu”, xem như dùng dị năng này có thể thay đổi cuộc sống.

Điểm hạn chế duy nhất của dị năng này là do lần đầu tiên sử dụng Hỏa Diễm Quyền, phần đáy của cái nồi dùng để nấu mì ăn liền này đã bị cháy đen thui, nói không chừng sau vài lần sử dụng có thể sẽ bị hỏng mất.

Khi sử dụng Hỏa Diễm Quyền, Dương Hi cũng nghĩ tới một vấn đề, Liệt Diễm Quyền Thủ không có Nại Hỏa Chi Xác cấp B, nếu như Hỏa Diễm Quyền trên tay hắn vô tình đốt cháy tới những bộ phận khác trên cơ thể hắn thì sao?

Nghĩ tới đây, Dương Hi vốn ham học hỏi liền muốn mạo hiểm một phen.

Không muốn trực tiếp đốt cháy da thịt của mình, vậy nên Dương Hi cắt một ít tóc và ném nó vào trong Hỏa Diễm Quyền.

Mà nhúm tóc này mặc dù không được Nại Hỏa Chi Xác nhưng nó vẫn bình yên vô sự trong Hỏa Diễm Quyền.

“Chẳng lẽ là một quy tắc tương tự như quy tắc bất khả xâm phạm đồng đội sao? Ngọn lửa của chính mình không thể làm tổn thương chính mình sao? Điều này rốt cuộc là làm thế nào đạt được vậy?”

Đây là một vấn đề mà Dương Hi dù có nghĩ trăm lần cũng không thể nào nghĩ ra, chỉ đành tạm gác nó lại.

Ngày hôm sau.

Còn khoảng năm ngày nữa là đến thời gian diễn ra giao dịch với Lưu Nguyên.

Dương Hi và Phạm Bằng cùng đi

đến bảo tàng Lộc Cảng thị.

Phạm Bằng đeo kính râm, mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, vừa đi về phía trước vừa trò chuyện:

“Ta nói này lão Dương, trước kia ngươi vốn không có mấy hứng thú với dị thú hay anh hùng gì gì đó mà, sao bây giờ lại tích cực với những thứ này như vậy chứ?”

Dương Hi nói:

“Trướic kia ta vốn cảm thấy dị thú xâm lược là chuyện xa vời, nhưng sau lần đó ta nghĩ rất có thể mình sẽ lại gặp phải loại nguy hiểm này, càng biết nhiều về dị thú thì càng có thể tăng thêm cơ hội sống sót.”

Pháp Vương vui vẻ nói:

“Ngươi như này có tính là mắc Hội chứng Stockholm(*) không? Ngươi sẽ không trở thành giống như những người hâm mộ dị thú trên Internet đấy chứ?”

(*)Hội chứng Stockholm: là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ.

“Hội chứng Stockholm là xu hướng nảy sinh ý thích với những kẻ bắt cóc, ta lại chưa từng bị dị thú bắt cóc, vậy thì làm sao có thể xuất hiện căn bệnh này được, hơn nữa hôm nay ta đến đây không đơn giản chỉ để tìm hiểu mà còn có chuyện khác.”

Dương Hi không có ý định để ý tới tên này mà tập trung đọc phần giới thiệu về dị thú.